QUAN KHÍ

Thấy Vương Trạch Vinh có chút thất thần, Hoa Thái Tường nhìn thoáng qua và có chút lo lắng. kế hoạch hôm nay đang tốt đột nhiên có mấy lão đồng chí đứng ra nói chuyện giúp Vương Trạch Vinh. Y vốn nghĩ các lão đồng chí này đều bất mãn với Vương Trạch Vinh, bây giờ bọn họ lại chia làm hai phái nên y cũng thấy đôi chút khó khăn.

Cứ như vậy thu binh thì Hoa Thái Tường lại không cam tâm, nhưng nếu muốn làm gì được Vương Trạch Vinh thì phải có đủ chứng cứ.

Nhìn thoáng qua bức thư trên bàn, y nghĩ bên trong có một loạt tội danh của Vương Trạch Vinh, nếu mượn tay đám phóng viên kia thì có lẽ có chút hiệu quả.

Người hiểu rõ Hoa Thái Tường nhất là con gái y. Thấy ông bố nhìn bức thư, Hoa Khánh Anh biết ông bố mình đang nghĩ gì.

Lúc còn ở Bộ Thương mại, Vương Trạch Vinh và Hoa Khánh Anh đã nhiều lần hợp tác. Thực lòng mà nói cô ta khá khâm phục Vương Trạch Vinh. Chẳng qua chuyện đến bây giờ Vương Trạch Vinh là kẻ đối đầu với bố cô, cô không thể nào hợp tác với hắn được nữa.

Hoa Khánh Anh là người rất quyết đoán, có một số việc Hoa Thái Tường không tiện làm đều do cô ra mặt.

Nghĩ tới đây, Hoa Khánh Anh nhẹ nhàng nói:

- Tôi từng công tác với đồng chí Vương Trạch Vinh ở Bộ Thương mại một thời gian nên khá tin vào nhân phẩm của đồng chí Vương Trạch Vinh. Tôi nghĩ chúng ta nên coi trọng bức thư này mới đúng. Bức thư này đại biểu cái nhìn của một số người, chúng ta có nên đọc ra không? Hơn nữa bây giờ có nhiều người biết Ngụy lão trình huyết thư lên cho Phó chủ tịch Hoa, chúng ta cũng cần có câu trả lời thuyết phục cho dân chúng mà.

Hoa Khánh Anh nói rất bình tĩnh, đồng thời cũng hóa giải đôi chút không khí đang khẩn trương trong phòng hội nghị.

Trưởng ban Tuyên giáo Đồ Nam Hùng lúc này cũng lên tiếng:

- Bộ trưởng Hoa nói rất đúng, Đảng ta vẫn luôn nhấn mạnh lắng nghe tiếng nói của quần chúng, chỉ cần là ý kiến của quần chúng thì chúng ta nhất định phải coi trọng. Ở chuyện này nếu có đơn kiện đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi thấy nên tôn trọng ý kiến của quần chúng.

Cán bộ Hải Đông đều giật mình nhìn Đồ Nam Hùng, sao Đồ Nam Hùng lại nói như vậy?

Nhưng Đồ Nam Hùng nói xong liền cúi đầu xuống viết viết gì đó vào sổ.

Việc này làm người phía Vương Hệ đều chấn động. Từ trước đến giờ Đồ Nam Hùng vẫn được Vương Trạch Vinh coi trọng, tin tưởng. Nhưng bây giờ mọi người đã biết Đồ Nam Hùng đã dựa vào Hoa Thái Tường.

Vương Trạch Vinh vừa nãy vẫn còn giật mình vì đột nhiên xuất hiện thêm một tán ô nên thất thần. Bây giờ nghe Đồ Nam Hùng nói thế, hắn vội vàng nhìn Đồ Nam Hùng thì thấy quan khí của đối phương đã dựa về phía Hoa Thái Tường.

Nhìn Đồ Nam Hùng cúi gằm đầu xuống, hắn thầm nghĩ nhất định là do Đồ lão thái thấy hướng gió không đúng nên gọi tới bảo Đồ Nam Hùng phải dựa vào Hoa Thái Tường.

Hắn không khỏi cảm thấy đáng tiếc vì mình vốn định trọng dụng người này.

Chẳng qua nhìn Hồ Bảo Tài, Vương Trạch Vinh lại hài lòng gật đầu với đối phương.

Lúc này Đồ Nam Hùng cũng đang thấy rất khổ sở. Tối qua lão thái thái gọi tới yêu cầu y phải theo sát Hoa Thái Tường, còn nói chỉ cần như vậy Đồ gia sẽ thu được lợi ích lớn. Đồ Nam Hùng chỉ có thể làm theo.

Lão thái thái là cột chống cho Đồ gia hiện nay, Đồ Nam Hùng mặc dù có tranh luận nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo. Theo lão thái thái nói Hoa Thái Tường không chỉ có lực lượng một mình y, sau lưng y là thế lực rất khổng lồ, lực lượng này đủ đảm bảo Trung ương không thể làm gì được Hoa Thái Tường.

Đồ Nam Hùng biết nhất định là vì lôi kéo Đồ gia, Hoa Thái Tường đã thể hiện vài thứ cho lão thái thái thấy.

Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn tin mình, nhưng bây giờ mình lại phản bội Vương Trạch Vinh, Đồ Nam Hùng cảm thấy mình không có mặt mũi nào để gặp người.

Hoa Thái Tường thấy Đồ Nam Hùng nói như vậy, y không khỏi vui vẻ.

- Ý kiến của đồng chí Đồ Nam Hùng rất đúng. Trung ương quyết không oan uổng một đồng chí nào, chuyện này tôi sẽ tự mình đốc thúc cơ quan chức năng đấu tranh. Nếu không có chuyện gì thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho đồng chí Vương Trạch Vinh.

Hoa Khánh Anh tiếp lời:

- Có đồng chí cho rằng trình thư tố cáo vào lúc này là không thích hợp, tôi nghĩ không đúng. Thời phong kiến còn có chuyện chặn kiệu kêu oan, bây giờ là xã hội mới thì vì sao không được. Hôm nay có nhiều phóng viên như vậy, lão đồng chí còn có thể trình thư lên nói rõ chế độ dân chủ của Trung Quốc chúng ta đã được phổ biến.

Hoa Khánh Anh là con gái Hoa Thái Tường nên lời nói của cô cũng có trọng lượng, mọi người đều biết lời của cô là lời của Hoa Thái Tường.

Hoa Khánh Anh nói xong liền mỉm cười với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tôi nghĩ với sự rộng lượng của anh thì cũng sẽ vui lòng vớ quá trình dân chủ được đẩy mạnh của nước ta chứ?

Cổ Kiến Sơn vừa nãy không lên tiếng, bây giờ y không thể không nói:

- Phó bộ trưởng Hoa, là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, tôi cho rằng bất cứ chuyện gì cũng cần dùng sự thật để trả lời. Chúng ta khi chưa có điều tra thì không thể xác định điều gì. Tôi thấy hội nghị hôm nay có vẻ không đúng trọng tâm, vì sao cứ quanh quẩn bức thư đó. Đúng, trình một bức thư lên thì có thể theo trình tự bình thường. Tôi thấy chúng ta nói nhiều bây giờ cũng vô ích, đợi điều tra xong rồi sẽ ra thông báo với mọi người.

Trưởng ban thư ký Chu Vân Quyên cũng nói:

- Chủ nhiệm Cổ Kiến Sơn nói rất đúng, đồng thời tôi có một câu hỏi là nếu Ngụy lão cho rằng ở Hải Đông không thể kiện, vậy xin hỏi các vị sao biết không thể kiện? Các vị có phải là đã trình đơn kiện theo trình tự bình thường nhưng nghà chức năng không chịu xử lý? Bây giờ Hải Đông đang thực hiện chế độ truy cứu trách nhiệm của từng cá nhân đơn vị cụ thể. Nếu ai nhận đơn kiện mà không giải quyết thì nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Không biết Ngụy lão đã trình đơn kiện đến đâu?

Câu này nói rất đúng, anh nếu nói không có cửa đi kiện vậy hỏi anh đã kiện ở đâu? Ngụy lão vừa nãy bị Hoàng lão mắng một trận không dám nói gì, bây giờ nghe Chu Vân Quyên nói có lý nên không biết trả lời như thế nào.

- Bây giờ Vương Trạch Vinh một tay che trời Hải Đông, chúng tôi sao dám đi kiện y. Chúng tôi không sợ cho mình nhưng sợ y trả thù người nhà.

Ngụy lão tức giận nói.

Hoa Thái Tường gõ gõ lên mặt bàn vài cái rồi trầm giọng nói:

- Ôi, tôi thật không ngờ là có chuyện này, một ủy viên Bộ Chính trị lại bị người dùng huyết thư kiện. Tôi rất đau lòng.

Hoa Thái Tường nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, xảy ra chuyện như vậy thì anh có gì để nói không?

Hoa Thái Tường đang nghĩ dù như thế nào cũng phải làm loạn Hải Đông, dù Vương Trạch Vinh có kết quả ra sao thì cũng phải khiến hắn rời khỏi Hải Đông, sau đó sẽ nhanh chóng hóa giải nguy cơ ở Hải Đông.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường không khỏi thầm nghĩ đừng nhìn Vương Trạch Vinh này lên nhanh nhưng năng lực ứng phó không mạnh. Chuyện hôm nay quá đột ngột thì có lẽ hắn không kịp trở tay.

Nghe Hoa Thái Tường nói, tất cả mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh.

Hôm nay Hoa Thái Tường đã tỏ thái độ rất rõ ràng là chèn ép Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn quanh mọi người rồi lại nhìn Hoa Thái Tường và nghiêm túc nói:

- Hôm nay là hội nghị báo cáo công tác tổ chức Đại hội học sinh sinh viên, mọi người đến đưa tin về việc này, không ngờ lại xuất hiện việc tôi bị một vài lão đồng chí kiện. Phó chủ tịch Hoa nói đúng, quốc gia chúng ta cần cải cách, cần mỗi một cán bộ được quần chúng nhân dân giám sát, dù tôi là ủy viên Bộ Chính trị hay Phó chủ tịch Hoa là Phó chủ tịch nước thì chúng ta cũng phải do dân chúng giám sát.

Vương Trạch Vinh chỉ vào bức thư và nói:

- Cả đời Vương Trạch Vinh tôi làm việc không có gì không dám nói với mọi người. Tôi nghĩ xin mời mọi người cùng nghe xem trong bức thư viết gì. Mọi người biết nội dung cũng dễ so sánh kiểm tra tôi, xem Vương Trạch Vinh tôi có hành vi vi phạm pháp luật gì hay không?

Vương Trạch Vinh muốn công khai nội dung bức thư?

Phóng viên nghe xong không khí kích động.

Hoa Thái Tường đập bàn lớn tiếng nói:

- Rất tốt, đồng chí Vương Trạch Vinh không hổ là cán bộ cao cấp của Đảng, không có chuyện gì không thể để dân chúng biết. Thưa các đồng chí, dù đồng chí Vương Trạch Vinh có nhiều vấn đề thì chỉ riêng việc dám công khai này cũng đủ để chúng ta kính nể. Tôi tôn trọng ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh là mở bức thư ra công bố với mọi người. Sau đây mời đồng chí Đan Tiến Cao đọc cho mọi người nghe.

Đan Tiến Cao đứng lên cầm lấy bức thư rồi nghiêm túc nói:

- Tôi xin đọc nội dung bức thư với mọi người.

Chẳng qua Đan Tiến Cao vừa mở bức thư ra, mắt y trợn tròn, mồ hôi vã ra.

Bình luận

Truyện đang đọc