QUAN KHÍ

Nắm giữ quân đội sẽ có quyền lên tiếng lớn ở Trung Quốc, Chủ tịch Mao đã từng nói nếu muốn có quyền chính thức ở Trung Quốc thì không có quân đội ủng hộ là không được. Hôm nay Vương Trạch Vinh có thể tới đây cũng nói rõ hắn đang tiến gần tới tầng trung tâm của quyền lực Trung Quốc.

Trước mặt mấy người ở đây, Vương Trạch Vinh không có gì hơn bọn họ cả. Hắn cũng không trình bày quá lên mà chỉ nói những việc mình đã làm ở Hải Đông.

Một lúc khá lâu sau Vương Trạch Vinh mới nói xong hết nội dung.

Nói xong, Vương Trạch Vinh ngồi ngay ngắn nói:

- Thưa các vị lãnh đạo và các đồng chí, đây là những công việc mà Hải Đông đã làm được trong thời gian qua.

Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh như mọi người đang suy nghĩ.

Một lão lãnh đạo họ Ngô lớn tuổi nhất ở đây tháo kính mắt xuống. Ông nhìn Vương Trạch Vinh gật đầu với hắn và nhìn quanh một vòng:

- Tới tham gia hội nghị hôm nay, tôi có rất nhiều suy nghĩ. Đúng như lão Chu nói, bây giờ có vài người quá to gan. Trước đây tôi vốn nghĩ chỉ là mấy hành vi nhỏ do con cái làm mà thôi, vậy mà…

Chỉ mấy tài liệu trên bàn lão lãnh đạo họ Ngô đầy đau lòng nói với Bí thư Lâm:

- Tiểu Hoa là người tôi bồi dưỡng đó là điều mọi người biết. Theo tôi nghĩ y từ trước đến giờ là đồng chí tốt nhưng sau khi thấy mấy thứ này, tôi mới biết được mình thiếu chút nữa làm ra chuyện hại cả Trung Quốc.

Nghe lão lãnh đạo họ Ngô nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Trong hội nghị này mà ông lão nói thẳng mình làm chỗ dựa cho Hoa Thái Tường đúng là có khí phách.

Lại nhìn hai vị Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh thấy bọn họ như đang được giải thoát.

Lại nhìn nhân viên tham gia hội nghị, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, ông lão này có lẽ vẫn ủng hộ hai vị Tổng bí thư.

Hắn nhìn lão lãnh đạo họ Ngô thì thấy trên người ông lão này có rất nhiều chính khí.

Thấy như vậy, Vương Trạch Vinh mới biết hai vị Tổng bí thư không phải đang đánh cuộc mà là có nắm chắc thuyết phục được vị lão lãnh đạo họ Ngô này.

Nghiêm mặt lại, lão lãnh đạo họ Ngô nói tiếp:

- Tôi biết tại sao mọi người mời tôi tới đây hôm nay, trước khi đồng chí Tiểu Vương đưa mấy thứ này ra tôi còn ôm một tia hy vọng. Nhưng sau khi xem xong, làm một Đảng viên tôi nhất định sẽ kiểm điểm với Trung ương, là do tôi không chọn đúng người.

Thấy ông lão như vậy, Bí thư Lâm nói:

- Ngô lão, việc này chúng tôi cũng không ngờ đến. Nếu không phải đồng chí Trạch Vinh lấy được những thứ này thì chúng tôi còn nghĩ bọn họ chỉ gây ảnh hưởng nhỏ ở Trung Quốc mà thôi.

Ngô lão đứng lên nghiêng người với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh có chút hoảng hốt đứng lên muốn đỡ Ngô lão nhưng giữa hai người lại cách một chiếc bàn.

Cúi người xong, Ngô lão nói:

- Đồng chí Tiểu Vương, cái cúi đầu này là tôi dành cho những việc cậu đã làm được.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin mời Ngô lão ngồi, tôi không dám nhận như vậy.

Bí thư Trịnh nói:

- Ngô lão, mời ngài ngồi xuống rồi nói.

Ngô lão không ngồi mà đứng im đó nói:

- Đồng chí Tiểu Vương, tôi đúng là xem nhẹ cậu. Không ngờ cậu lại là người không sợ quyền lực, những chuyện cậu làm đều xuất phát từ lợi ích nhân dân, một lòng vì đất nước. Trước đó tôi còn nghĩ oan cho cậu. Trước đây tôi không biết nên nghĩ cậu muốn tranh dành quyền lực, bây giờ mới phát hiện được cậu đã làm rất nhiều việc cho đất nước.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ngô lão, thực ra tôi vẫn làm việc theo chỉ thị của Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh, việc này do hai vị Tổng bí thư bố trí, tôi chẳng qua chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Bí thư Lâm nghe vậy không khỏi cười nói:

- Trạch Vinh, cậu đừng nói như vậy, mọi người ngồi đây đều hiểu mà. Chuyện cậu làm mọi người cũng hiểu rõ ở trong lòng. Nếu không phải cậu cố gắng thì sao có thể đạt được mấy thứ này. Không có những thứ này thì chúng ta cũng không có đầy đủ chứng cứ cho mọi người xem. Tôi thấy Ngô lão nói rất đúng, đây là công lao của cậu.

Bí thư Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh đâu còn gì để phản bác vì thế đành đứng đó nhìn Ngô lão.

Ngô lão còn đứng, hắn sao tiện ngồi xuống.

Ngô lão chỉ vào Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Tiểu Vương, cậu ngồi đi.

Nói xong Ngô lão ngồi xuống, Vương Trạch Vinh thấy vậy cũng mới dám ngồi.

Nhìn quanh một vòng, Ngô lão nói:

- Hôm nay có mọi người ở đây tôi xin tỏ thái độ là tôi phục tùng mọi quyết định của Trung ương, quyết không bao che. Đối với những kẻ có hành vi gây ảnh hưởng đến Đảng, quốc gia cần kiên quyết xử lý.

Ngô lão tỏ thái độ như vậy, Chu lão người đầu tiên lên tiếng cũng nói:

- Đồng chí Tiểu Vương, vừa nãy lão Ngô làm như vậy nói thật chỉ cần là người Trung Quốc có lương tri thì đều phải thừa nhận với những gì cậu làm. Chu Bá Thành tôi cũng rất kính trọng cậu. Trung Quốc cần những người như cậu.

Bí thư Trịnh lúc này cũng lên tiếng:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh còn nói thiếu một việc đó là ngay vụ tai nạn đường sắt diễn ra ở Hải Đông vừa rồi thì đồng chí Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa đã bị ám sát.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng không nói, mọi người nghe vậy đều có chút khó hiểu nhìn Bí thư Trịnh.

Bí thư Trịnh sau đó liền nói qua kế hoạch của tên Hàn Quân:

- Không ngờ có một số người trở nên điên cuồng.

Một ông lão tên – Đàm Cường đầy tức giận đập bàn lớn tiếng nói:

- Loạn rồi, có một số người coi Trung Quốc là đất riêng của mình, muốn làm gi thì làm. Bảo sao quần chúng luôn chửi mắng Đảng, chính phủ, nếu không xử lý thì tôi sợ sẽ mất Đảng, mất nước.

Bành Bộ Thuân thở dài nói:

- Từ việc này chúng ta cũng có thể cảm nhận được tinh thần dám hy sinh của đồng chí Vương Trạch Vinh.

Ngô lão lúc này nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khá thân thiện, ông nói:

- Trung Quốc cần nhiều đồng chí như đồng chí Vương Trạch Vinh. Tôi cho rằng nên trao nhiều trọng trách hơn nữa cho đồng chí Vương Trạch Vinh.

Ngô lão thoáng cái đổi mục tiêu, trước ông ủng hộ Hoa Thái Tường bây giờ sang thành Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vẫn chú ý quan khí của mọi người ở trong phòng. Trải qua nhiều chuyện nên hắn luôn cố giữ được bình tĩnh trong mọi trường hợp vì thế không vì được mọi người khen mà tỏ vẻ đắc ý.

Lúc này có vài người đang quan sát Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh mặc dù còn trẻ nhưng giỏi khống chế tâm trạng đều thầm gật đầu.

Ngay khi Vương Trạch Vinh quan sát quan khí thì hắn đột nhiên phát hiện quan khí trong phòng hội nghị có biến hoá rất lớn.

Chỉ thấy cả phòng hội nghị lấy Ngô lão làm trung tâm, quan khí từ mỗi người đều toát ra một luồng quan khí màu đỏ.

Đưa mắt nhìn theo, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu đỏ này có chứa sát khí rất mạnh như muốn bay vút lên tận trời.

Quan khí màu đỏ kích thích tán ô của mọi người không ngừng chuyển động.

Vương Trạch Vinh cũng phát hiện quan khí màu đỏ trong cơ thể mình ũng bị kích thích theo.

Nhìn quanh, Vương Trạch Vinh phát hiện ngoài mấy ông lão ra thì trong tán ô của mọi người đều có tán ô màu đỏ.

Quan khí màu đỏ không ngừng chuyển động trên không, từ từ nó tụ hợp lại với nhau tạo thành quan khí càng lớn hơn.

Quan khí màu đỏ xoay một lúc rồi như đột nhiên tìm được điểm thoát mà lao về phía Vương Trạch Vinh.

Quan khí màu đỏ trong cơ thể Vương Trạch Vinh lớn lên rất nhanh nó dần trở thành một gốc cây rất lớn.

Hắn cứ như vậy nhìn quan khí của mình mạnh lên.

Thành.

Vương Trạch Vinh nhận ra tán ô quan khí thứ năm của mình đã thành công xuất hiện chỉ trong nháy mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc