Vương Trạch Vinh chỉ đưa ra đề xuất mà thôi còn thực hiện cụ thể hắn tin mấy người Bí thư Lâm sẽ làm. Bí thư Lâm lúc đầu nói chuyện của Uông Kiều, nếu như việc này được giải quyết thì Uông Kiều sẽ vào Bộ Chính trị, hắn cũng tin Bí thư Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vương Trạch Vinh biết nếu Bí thư Lâm muốn làm được như vậy thì cần có giao dịch ở tầ cao, lần này hắn không phải người đứng xem nữa mà có thể tham gia vào trong đó.
Nói xong việc này, Bí thư Lâm nhấp ngụm trà rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cậu cũng biết đó, Lâm Khâm bây giờ như vậy làm tôi rất đau lòng, lúc nào cậu rảnh thì tới thăm một chút.
Lâm Khâm đã được cả các chuyên gia đầu ngành về thần kinh tới chữa trị nhưng không khả quan, quan khí của mình cũng không giúp gì được cho Lâm Khâm. Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm yên tâm, việc này tôi sẽ làm.
- Trạch Vinh, thật ra mà nói thì Lâm gia tôi có lỗi với Tiểu Kiều. Lúc trước Tiểu Kiều lấy Lâm Khâm là do mẹ Lâm Khâm một tay tiến hành, tôi tưởng đây là chuyện tốt không ngờ Tiểu Kiều vào Lâm gia thì lại có chuyện với Lâm Khâm. Đối với việc này tôi cũng không biết nên làm như thế nào.
Bí thư Lâm đột nhiên nói chuyện gia đình làm Vương Trạch Vinh khá giật mình.
Lâm gia là như vậy, Lâm Khâm là hy vọng duy nhất nếu không phải bây giờ không có cháu thì không biết Lâm gia sẽ như thế nào nữa.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Lâm Khâm thực ra rất có năng lực nhưng có lẽ là do bị người hại nên mới như vậy.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Lời này của cậu thì tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ. Vốn tôi cũng nghĩ như vậy nhưng sau lại nghĩ nó cũng là do việc giáo dục của chúng tôi. Ví dụ như cậu thì đồng chí Vương Đại Hải giáo dục rất thành công, đôi khi quá nuông chiều cũng không phải việc tốt. Lâm Khâm từ bé không phải chịu khổ cực, đường đi luôn bằng phẳng, hơi vấp ngã một chút là không thể đứng dậy nổi.
Bí thư Lâm nói tới đây liền nở nụ cười:
- Cũng may bây giờ đã có cháu, thằng bé cũng rất ngoan, tôi trước đây không có thời gian dạy Lâm Khâm mà bây giờ có thể dành thời gian cho cháu.
Nghĩ đến cuộc sống hủ hóa của Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh cảm thấy lời Bí thư Lâm nói có lý:
- Ngài nói đúng, bọn trẻ phải được đưa đến nơi gian khổ rèn luyện mới được, không rèn luyện sẽ không thể trưởng thành được.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới con cái của mình, hắn cảm thấy vì tương lai con mình thì có phải nên đưa chúng tới nơi gian khổ thử nghiệm cuộc sống một chút không?
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Bí thư Lâm đã nói tiếp:
- Trạch Vinh, tính cách của cậu thì tôi hiểu. Cậu là người yêu ghét rõ ràng, lại xử lý mọi việc linh hoạt. Tính cách của cậu rất thích hợp làm chính trị, từ những người bạn của cậu có thể thấy rõ ràng. Chỉ cần người đi cùng cậu thì đều làm việc rất tốt. Chẳng qua cậu cũng có một tật xấu lớn chính là quá mềm yếu, đây là vấn đề lớn nhất của cậu.
Những lời này Bí thư Lâm nói rất thẳng. Bí thư Lâm nói tuy với giọng phê bình của Vương Trạch Vinh nhưng lại làm hắn cảm động. Nếu không coi mình là người nhà thì Bí thư Lâm sẽ không nói thẳng như vậy.
- Bí thư Lâm…
Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm xua tay nói:
- Cậu không cần nói gì cả, chuyện như vậy tôi biết chủ yếu là do cậu bị động. Địa vị của cậu bây giờ đã đủ cao nên tập trung tâm trí vào chính trị nhiều hơn. Cậu phải biết quốc gia chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, còn rất nhiều việc cần làm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình.
Nói đến đây, Bí thư Lâm thoáng cái chuyển đề tài sang bố Uông Kiều:
- Bố Tiểu Kiều thì cậu cũng có giao tiếp, đây là người có năng lực rất mạnh nhưng cách làm việc hơi quá. Đối với Trung Quốc chúng ta thì quá kích động cũng là chuyện xấu.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi nhận ra ông ta làm việc rất cẩn thận.
- Đúng thế, y mặc dù có vài suy nghĩ có tác dụng cho sự phát triển của Trung Quốc nhưng nếu áp dụng thì có chút liều lĩnh., Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm mặc dù trước kia là người của Uông Chính Phong nhưng hai người này không hoàn toàn học theo Uông Chính Phong, bọn họ từ trước đến giờ vẫn làm rất tốt. Bọn họ có thể đi lại gần với cậu như vậy nói rõ đã chấp nhận cậu, đây cũng là thành tích trong công việc của cậu.
Vương Trạch Vinh giật mình, hắn vốn nghĩ Bí thư Lâm không biết về hai người kia nhưng không ngờ Bí thư Lâm lại biết.
Vương Trạch Vinh cũng không giấu diếm nữa:
- Hai người bọn họ nói đã nhận chỉ thị của Uông Chính Phong là quan sát tôi một thời gian, nếu như có thể thì ủng hộ công tác của tôi.
Bí thư Lâm khá hài lòng khi Vương Trạch Vinh thừa nhận. Nếu Vương Trạch Vinh đùn đẩy cho qua chuyện, ngài nhất định sẽ một lần nữa xem lại cách đối xử với Vương Trạch Vinh.
Bây giờ Vương Trạch Vinh không giấu gì, nói rõ hai vấn đề một là Vương Trạch Vinh vẫn nghe ngài, hai là Vương Trạch Vinh không phải người trốn tránh trách nhiệm.
Bí thư Lâm hy vọng người mà mình bồi dưỡng phải là người không được quên nguồn cội nên ngài không ngừng quan sát tình hình của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Bí thư Lâm biết rõ thế lực của Uông Chính Phong đã được chuyển sang cho Vương Trạch Vinh, nói cách khác Vương Trạch Vinh đã có một số người nhất định ở trong quân đội. Bây giờ Ngô lão lại mời Vương Trạch Vinh tới nhà, mục đích là gì thì Bí thư Lâm đoán ra được.
Sau khi tung mấy vấn đề ra, Bí thư Lâm thầm gật đầu. Biểu hiện của Vương Trạch Vinh rất tốt, lộ rõ sự cảm ơn với ngài.
- Trong tay cậu bây giờ đã có một số lực lượng trong quân đội, ở địa phương cũng do cậu không ngừng bồi dưỡng nên có nhiều người ủng hộ. Cậu có suy nghĩ gì khi Đại hội Đảng sắp diễn ra không?
Câu này thiếu chút nữa làm Vương Trạch Vinh rơi chén trong tay xuống. Câu nói của Bí thư Lâm có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Có thể là Bí thư Lâm vừa đánh giá cao hắn, vừa có thể là phê bình hắn vì hắn đang thâu tóm quyền lực.
Cũng may hắn có thể nhìn quan khí và thấy quan khí của Bí thư Lâm không hề ngược hướng với mình.
Thấy vậy, Vương Trạch Vinh có chút tự tin, qua đó hắn cũng cảm thấy đây là cơ hội. Nếu mình nói tốt thì Bí thư Lâm sẽ hoàn toàn ủng hộ mình.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Bí thư Lâm, nếu ngài nói đến việc này thì tôi cũng muốn nói đến những suy nghĩ trong lòng mình.
Bí thư Lâm gật đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, tôi vẫn luôn nói mình là con một công nhân, cho đến bây giờ không nghĩ sẽ làm đến chức vụ này, càng không nghĩ mình có thể lên làm Phó chủ tịch. Chẳng qua theo chức vụ không ngừng thay đổi tôi biết nếu Trung ương bồi dưỡng mình, tôi nhất định phải làm việc vì quần chúng nhân dân. Tôi bây giờ rất thỏa mãn với cuộc sống của mình, ví dụ như tiền thì tôi có rất nhiều, nhiều tới mức tôi không biết dùng làm gì nên đã thành lập một quỹ đầu tư mạo hiểm dành cho các công cuộc nghiên cứu của quốc gia. Phụ nữ thì ngài cũng biết đây là khuyết điểm của tôi. Quyền lực thì quyền lực của tôi cũng đã có rất lớn, lớn đến mức tôi thấy mình như đang nằm mơ. Có lẽ không còn gì mà tôi thấy thiếu nữa. Bây giờ đối với tôi mà nói thì tôi chỉ muốn quốc gia chúng ta mạnh lên, tôi muốn cống hiến toàn bộ tinh thần và thể xác của mình cho quốc gia mới không thẹn với lòng mình.
Vương Trạch Vinh dừng một chút rồi nói tiếp:
- Con người của tôi có không ít khuyết điểm nhất là vấn đề phụ nữ. Tôi biết mình không phải một Đảng viên đủ tư cách nhưng tôi muốn nói là tôi thật sự không có suy nghĩ gì khác. Các đồng chí ở địa phương thì Trung ương có thể tiến hành kiểm tra, những đồng chí tôi sử dụng đều là điều chỉnh trải qua nhiều thử thách, công tác của bọn họ ở địa phương đều đạt được thành tích. Trong quân đội tôi cũng vận dụng một chút lực lượng của mình để bồi dưỡng, bọn họ đều là các quân nhân xuất sắc, tôi chỉ muốn để bọn họ nhanh chóng phát triển lên mà thôi.
Bí thư Lâm khẽ gật đầu nói:
- Trạch Vinh, cậu không cần kích động, lời cậu nói tôi có thể hiểu. Trung Quốc cần những người như cậu. Nói thật chủ nghĩa đỉnh núi lúc nào cũng tồn tại, đó là chuyện bất đắc dĩ. Chúng tôi đã già nên lo các cậu đi nhầm đường.
Vương Trạch Vinh vừa này đúng là hơi kích động, nghe Bí thư Lâm nói thế, hắn không biết nói gì thêm.
Vương Trạch Vinh cũng không biết những lời vừa rồi của mình làm cho Bí thư Lâm chấn động. Vừa so sánh, Bí thư Lâm cảm thấy Lý Kiền Ý trước mặt mình quá giả dối, còn Vương Trạch Vinh lại càng đáng tin hơn.
Vì thế Bí thư Lâm đã có quyết định.
Bí thư Lâm nói:
- Nếu cậu có suy nghĩ như vậy thì tôi hy vọng cậu luôn giữ được suy nghĩ này.
Bí thư Lâm đứng lên.
Vương Trạch Vinh cũng đứng lên.
Hai người về cơ bản đã nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh biết bắt đầu từ bây giờ Bí thư Lâm đã quyết tâm ủng hộ mình.
Tâm trạng hắn lúc này rất vui, Bí thư Lâm mà tỏ thái độ thì hắn tin việc mình lên chức càng dễ hơn.
- Trạch Vinh, Tiểu Kiều còn thiếu nhiều kinh nghiệm, không có việc gì cậu cũng thường xuyên trao đổi nhiều hơn.
- Bí thư Lâm, tôi sẽ làm như vậy.
Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Bí thư Lâm khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh và nói:
- Cháu tôi họ Lâm, đương nhiên nó cũng là con cậu, tôi tin cậu sẽ đối tốt với con của mình.
Nói xong câu này Bí thư Lâm mở cửa đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Bí thư Lâm nói làm hắn chấn động.