Huyện Đại Phường là huyện nghèo nên thứ có thể lấy ra rất ít. Vị trí gian hàng lại bị một cây cột chắn trước. Nhìn gian hàng này, mọi người ở Huyện Đại Phường đều nhíu mày.
Khương Khai Đại càng nghĩ càng thấy không ổn nên chạy đi tìm Phó thị trưởng Triệu Minh Tích:
- Phó thị trưởng Triệu, vị trí gian hàng chúng tôi quá kém, ngài xem có thể điều chỉnh một chút hay không?
Triệu Minh Tích khó chịu nói:
- Lần tham dự này trên thành phố rất coi trọng, chính là muốn thể hiện tài nguyên của thành phố, hy vọng có thể có đột phá lớn trong công tác thu hút đầu tư. Huyện các anh mặc dù cũng có một chút tài nguyên nhưng kém không ít so với các huyện khác. Hơn nữa vị trí gian hàng đã sớm được xác định. Huyện Đại Phường các anh đăng ký tham gia quá muộn, có thể có vị trí là do tôi phối hợp mới có.
Trong giọng của Triệu Minh Tích rõ ràng tỏ vẻ Huyện Đại Phường lần này đến chỉ cho vui.
Khương Khai Đại chỉ vào vị trí gian hàng ở trung tâm mà chưa có đơn vị nào bố trí:
- Phó thị trưởng, ngài xem vị trí ở kia rất tốt, có thể bàn với ban tổ chức để bọn họ cho chúng tôi sử dụng không?
Nhìn theo hướng mà Khương Khai Đại chỉ, Triệu Minh Tích thấy đó là nơi tốt nhất trong Hội chợ thương mại nên cười ha hả nói:
- Lão Khương. Anh cho rằng đây là Huyện Đại Phường sao? Anh nghĩ đây là đâu hả. Nghe nói sở Thương mại chuyên môn giữ lại, có lẽ là đơn vị có quan hệ rất lớn. Anh có bản lĩnh thì đi bày gian hàng ở đó. Nếu các anh có thể có được thì tôi phục.
Triệu Minh Tích nói xong liền chắp tay sau đít rời đi.
Thấy Khương Khai Đại tay không mà về, Ôn Hòa Lâm nói:
- Không có cách nào rồi, xem ra chỉ có thể đứng đây cho vui thôi. Hội chợ thương mại này chắc Huyện Đại Phường chúng ta không làm ăn gì được.
Thấy vị trí của các huyện khác đều tốt hơn mình, Ôn Hòa Lâm thấy lần này đến phí công.
Nhân viên phòng Công thương cũng chẳng muốn làm. Trên thành phố đã không coi trọng thì lần này đến tham gia Hội chợ thương mại chắc chẳng có khách đến. Vẻ mặt mấy cô nữ nhân viên càng kém hơn.
Chiêm Lệ Quyên nói:
- Sao Chủ tịch Vương chưa đến nhỉ?
Cô ta cũng thấy khá bực bội.
Khương Khai Đại nói:
- Hay là chờ Chủ tịch Vương đến rồi tính tiếp.
Khương Khai Đại nghĩ Vương Trạch Vinh có quan hệ nên chắc phải để tên này quay về mới được.
Đúng lúc này thì thấy Vương Trạch Vinh từ từ đi tới. Phía sau hắn còn có một nhân viên ban tổ chức đi cùng.
- Chủ tịch Vương tới.
Mọi người đều chào hỏi Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn vị trí gian hàng rồi nói với mọi người:
- Phải phiền mọi người một chút, bố trí lại gian hàng.
Dương Hữu Phú nói:
- Chủ tịch Vương, vị trí gian hàng ở đây thì dù có bố trí lại cũng chẳng có tác dụng mấy.
Bố trí không tốn sức nhưng quan trọng là dù bố trí tốt cũng không ai thấy.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại nói với nhân viên đi cùng:
- Vị trí gian hàng của chúng tôi ở đâu?
Nhân viên này chỉ vào chỗ mà Khương Khai Đại vừa chỉ cho Triệu Minh Tích rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ở kia là nơi chuyên môn lưu lại cho huyện của ngài.
Mọi người của Huyện Đại Phường nhìn theo hướng tên nhân viên này chỉ đều giật mình:
- Nghe nói đây là do sở Thương mại chuyên môn yêu cầu giữ lại mà.
Nhân viên cười nói:
- Đúng thế, chính là lưu lại cho Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh hài lòng nói:
- Địa điểm rất được. Làm phiền mọi người mau chóng đi bố trí.
Sau khi xác nhận đó là vị trí của Huyện Đại Phường, mọi người đều hưng phấn. Mấy cô nữ nhân viên càng nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương đẹp trai quá.
Khương Khai Đại nói với Chiêm Lệ Quyên:
- Thế nào, tôi nói Chủ tịch Vương có quan hệ rất lớn mà. Lần này chúng ta không cần thành phố giúp rồi.
Chiêm Lệ Quyên nói:
- Chỉ sợ Phó thị trưởng Triệu không vui.
- Sợ gì hắn. Hắn vừa nãy còn nói nếu chúng ta có thể tự lo liệu thì hắn sẽ phục.
Khương Khai Đại cười ha hả tham gia việc bố trí.
Triệu Minh Tích đang ngồi tại chỗ nói chuyện với cục Chiêu thương thì thư ký đi tới nói:
- Phó thị trưởng, Huyện Đại Phường đổi vị trí gian hàng.
- Đổi vị trí gian hàng?
Triệu Minh Tích nhìn thư ký.
- Phó thị trưởng Triệu, là như thế này, người của Huyện Đại Phường chuyển đến gian hàng để trống kia.
- Làm loạn.
Triệu Minh Tích nghe xong liền tức giận. Vị trí đó ban tổ chức đã nói lãnh đạo sở Thương mại giữ lại, Huyện Đại Phường này quá to gan đi chiếm vị trí của người khác. Còn có kỷ luật tổ chức hay không?
Triệu Minh Tích đứng dậy vội vàng đi tới.
Thấy Triệu Minh Tích đi tới, Vương Trạch Vinh liền đi lên nói:
- Phó thị trưởng đến kiểm tra công tác?
- Vương Trạch Vinh, các anh làm gì vậy hả. Địa bàn này sở Thương mại giữ lại có việc, các anh sao dám tự mình chiếm lấy.
Triệu Minh Tích chỉ nhân viên ban tổ chức bên cạnh mà nói:
- Bọn họ nói là lưu cho Huyện Đại Phường chúng tôi.
Nhìn nhân viên, Triệu Minh Tích nói:
- Các anh không phải nói giữ lại có việc sao? Sao lại để cho Huyện Đại Phường?
Nhân viên cười nói:
- Lãnh đạo nói nơi này lưu cho Huyện Đại Phường.
Triệu Minh Tích nhìn nhân viên rồi nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn lúc này mới có phản ứng. Quan hệ của Vương Trạch Vinh đúng là không bình thường.
Đúng lúc này thì từ ngoài có một đám người đi về phía này.
Nhân viên vừa nhìn đoàn người liền nói:
- Phó giám đốc Thạch tới.
Nói xong liền vội vàng chạy lên đón.
Vương Trạch Vinh thấy Thạch Vân Bình đến liền biết hắn tới xem mình. Vì vậy mỉm cười đứng im tại chỗ.
Triệu Minh Tích đã sớm đi tới rồi chủ động đưa tay về phía Thạch Vân Bình:
- Chào mừng phó giám đốc Thạch đến kiểm tra chỉ đạo công việc.
Thạch Vân Bình cười cười chào Triệu Minh Tích rồi đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, sao, vị trí gian hàng được chứ?
Triệu Minh Tích cười nói:
- Cảm ơn sở Thương mại đã ủng hộ huyện khó khăn.
Thạch Vân Bình nói:
- Huyện Đại Phường khó khăn nên chúng tôi phải ủng hộ các anh. Là ban tổ chức, các anh nếu có gì cần xin cứ nói.
Nghe Thạch Vân Bình nói đây là lưu lại ủng hộ huyện khó khăn, không ít người thầm than lần này tham gia Hội chợ thương mại còn có mấy huyện nghèo, sao không thấy sở Thương mại ủng hộ.
Cẩn thận hỏi tình hình bố trí gian hàng của Huyện Đại Phường, Thạch Vân Bình nói với một người trông như lãnh đạo:
- Các anh phải quan tâm nhiều hơn đến huyện khó khăn, làm tốt công tác phục vụ.
Nhìn đám người Thạch Vân Bình rời đi, Triệu Minh Tích coi như hiểu mục đích đến đây của Thạch Vân Bình là xem Vương Trạch Vinh mà thôi.
Người của Huyện Đại Phường coi như hiểu quan hệ của Vương Trạch Vinh đã đến mức sở.
Chiêm Lệ Quyên không ngờ Vương Trạch Vinh không một tiếng động đã làm xong việc này. Xem ra mình may mắn rồi, đi theo người như vậy thì muốn không phát triển cũng không được.
Chuyện hôm nay làm mọi người đều giật mình. Đám người Thạch Vân Bình vừa đi thì Phó thị trưởng Phan Di Tiến và trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Thu Ứng Vũ đang họp trên tỉnh cũng tới đây.
Thấy hai người này đến, Triệu Minh Tích vội vàng đi lên đón:
- Hai anh sao hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?
Phan Di Tiến cười nói:
- Các anh bận bịu trong công việc, chúng tôi sao không biết xấu hổ mà không đến thăm chứ.
Thu Ứng Vũ cũng cười nói:
- Bố trí đến đâu rồi?
Triệu Minh Tích có chút khó chịu với hành động vừa rồi của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Vốn đã xong nhưng Huyện Đại Phường lại thay đổi vị trí, đúng là làm phiền mọi người.
Phan Di Tiến thấy Vương Trạch Vinh đứng bên liền vội vàng bắt tay mà nói:
- Các đồng chí vất vả rồi.
Thu Ứng Vũ cũng cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Sao, nếu cần thành phố giúp gì thì cứ việc nói, dù như thế nào cũng phải giúp các đồng chí trong công việc chứ.
Triệu Minh Tích nói:
- Năng lực của bọn họ rất mạnh, có thể tự đối phó.
Nghe Triệu Minh Tích nói đầy khó chịu như vậy, Phan Di Tiến nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ dò hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng là cấp trên thấy Huyện Đại Phường khó khăn nên lưu lại cho chúng tôi một vị trí gian hàng tốt, vì vậy chúng tôi phải bố trí lại lần nữa.
Phan Di Tiến cười nói:
- Vậy phải cảm ơn ban tổ chức đã nghĩ chu đáo. Xem ra Thành phố Quán Hà chúng ta không quan tâm đến huyện khó khăn bằng cấp trên. Lão Thu, việc này phải phản ánh với Bí thư Tiền, chúng ta phải kiểm điểm bản thân.
Thu Ứng Vũ phối hợp mà nói:
- Phó thị trưởng Phan nói rất đúng. Ở vấn đề này không ít đồng chí trong chúng ta không có ý thức đầy đủ. Chỉ có tư tưởng theo kịp lãnh đạo cấp trên thì công việc quan hệ mới có thể phát triển mạnh.
Nghe hai người này nói, Triệu Minh Tích rất bực bội. Hai người này nói một ngày chủ yếu là nói hắn không ủng hộ huyện khó khăn.
Các lãnh đạo rất nhanh rời đi, Triệu Minh Tích cũng rời đi.
Người của Huyện Đại Phường thấy rõ chuyện này. Đầu tiên là Vương Trạch Vinh lấy được vị trí gian hàng rất tốt, sau đó lãnh đạo sở Thương mại đến thăm Vương Trạch Vinh, tiếp theo là hai lãnh đạo thành phố đến ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Dương Hữu Phú trước đây không quá coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng sau chuyện hôm nay làm hắn rất phục Khương Khai Đại. Hắn thầm nghĩ Khương Khai Đại này quá lợi hại. Liều mạng đắc tội Bí thư La rồi tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Trước kia hắn còn nghĩ rằng Bí thư La có Thị trưởng Ngũ ủng hộ thì Vương Trạch Vinh sẽ rất khó khăn. Bây giờ xem ra vẫn là Khương Khai Đại lợi hại, không ngờ quan hệ của Vương Trạch Vinh rộng như vậy, tỉnh và thành phố đều ủng hộ. Xem ra hắn nên hành động, theo đuôi Vương Trạch Vinh nhất định không sai
Chiêm Lệ Quyên càng thêm đắc ý, càng thêm kính trọng Vương Trạch Vinh.