HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Nhưng cái gì, anh mau nói nhanh!” Thượng Quan Ngưng một mặt lo lắng, hôm nay cô đã chịu đả kích thật sự quá lớn, gần như không kiểm soát được cảm xúc của chính mình, cô rất sợ lại nghe tin tức không tốt gì đó từ miệng Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần nghĩ, vẫn quyết định nói cho Thượng Quan Ngưng, nếu sau này thật sự Triệu An An không thể có con, hoặc không lập gia đình, anh muốn cùng với Thượng Quan Ngưng sẽ chăm sóc cô ấy, cho nên những việc này, Thượng Quan Ngưng hẳn là nên biết.

“Nhưng là, về sau em ấy không còn khả năng mang thai. Ngoài ra, nếu tái phát lại, An An sẽ được yêu cầu cắt bỏ tử cung.”

Thượng Quan Ngưng nghe những gì Cảnh Dật Thần nói, tâm trạng đột nhiên ngã xuống đáy vực. Cô chợt nhớ trước kia Triệu An An thường treo bên miệng một câu.

Cô ấy nói: Tôi sẽ không kết hôn.

Thượng Quan Ngưng vẫn cho là, Triệu An An chẳng qua chỉ là nói chơi mà thôi, hóa ra là cô ấy thật sự nghiêm túc.

Cô ấy biết bệnh của mình, không có cách nào để mang thai, vì vậy xác nhận không lập gia đình.

Đối với một người phụ nữ mà nói, không thể sở hữu gia đình riêng của chính mình, con cái của mình, là một điều vô cùng đau đớn trong cuộc sống.

Nếu không phải Triệu An An bản chất lạc quan, không câu nệ tiểu tiết, chỉ sợ cô ấy đã vì bệnh mà u sầu, cũng không bao giờ còn nụ cười.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng không nén nổi khó chịu đặc biệt, thì thào nói: “Nhà Mộc Thanh không phải hết đời này đến đời khác làm bác sĩ hay sao? Bọn họ cũng không có cách nào sao?”

Cảnh Dật Thần lắc đầu: “Không có cách nào, bệnh viện này ở Đức, đã là trung tâm trị liệu ung thư hàng đầu thế giới, các viện trưởng ở đây thậm chí đã đạt giải Nobel, phổ biến nhất trong việc trị liệu ung thư, có thiết bị tiên tiến nhất cùng kinh nghiệm phong phú. Tuy rằng ông nội Mộc Thanh là một bác sĩ tài giỏi, thế nhưng trong nghiên cứu ung thư, cách nơi này có chút chênh lệch, dù sao đây cũng là vấn đề thế giới nan giải. Mộc Thanh lại càng không được, cậu ta đối với lĩnh vực này, cũng không tinh thông, vì vậy trong những năm gần đây cậu ta luôn nghiên cứu vấn đề này.”

“Lúc đầu, giải phẫu thai nhi cho An An, chính là Mộc Thanh?”

Thượng Quan Ngưng cả kinh, ngạc nhiên nói: “Cư nhiên là Mộc Thanh! Vậy... người đàn ông làm An An có thai là ai?”

Cảnh Dật Thần cười khổ, thở dài nói: “Cũng là Mộc Thanh!”

Thượng Quan Ngưng choáng váng thiếu chút nữa nhảy khỏi đùi Cảnh Dật Thần: “Cái gì?!”

Chẳng trách hai người bọn họ vừa thấy mặt, Triệu An An như thấy kẻ thù, nhất định phải đem Mộc Thanh đánh một trận. Nhưng cô chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì ở Triệu An An nói về Mộc Thanh, hai người bọn họ thoạt nhìn cũng không giống như người yêu, cho nên cô vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ chỉ là bạn bè.

Cảnh Dật Thần biết điều đó nghe có vẻ khó tin, nhưng chuyện này cố tình đã xảy ra.

“Đó là lần đầu tiên Mộc Thanh làm phẫu thuật phá thai, cũng là cậu ta phát hiện trong tử cung An An có tế bào ung thư. Vào thời điểm đó hai người bọn họ đều nhỏ, đã có thai đều sợ bị người trong nhà mắng, ngay lập tức nghĩ đến việc bỏ đi đứa bé, cho nên mới có những chuyện sau đó.”

“Vậy hiện tại bọn họ...”

Cảnh Dật Thần biết những gì vợ muốn hỏi, thản nhiên nói: “Thân phận cùng trách nhiệm trên người Mộc Thanh, đã quyết định cậu ấy không thể kết hôn với một người phụ nữ không thể có con, cha mẹ cậu ấy đã biết trường hợp của An An, cũng không đồng ý Mộc Thanh cùng An An kết hôn. An An không muốn chính mình liên lụy đến cậu ta, hai người liền tách ra, bây giờ giống như những người bạn.”

Thượng Quan Ngưng dựa vào trong ngực Cảnh Dật Thần, trong lòng có chút nặng nề.

Lần trước ở bệnh viện, Mộc Thanh cũng hỏi về Triệu An An, cô lúc đó cho rằng cậu ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, lúc này nghĩ lại, cậu ta biết bệnh của cô ấy, cho nên lo lắng Triệu An An.

Triệu An An ngủ yên một buổi trưa, tinh thần trông tốt hơn nhiều.

Bây giờ cô ấy đã kết thúc tất cả các trị liệu, nhưng cần phải giữ một cơ thể tốt.

Bệnh viện này phòng bệnh mang phong cách như một căn nhà nhỏ, mặc dù chỉ có một phòng ngủ, nhưng được thiết kế có phòng bếp, phòng tắm, Triệu Chiêu mỗi ngày đều thay đổi làm những món ăn khác nhau, muốn nuôi cô ấy mập lên một chút.

Triệu An An vốn dĩ không có khẩu vị, nhưng Thượng Quan Ngưng cùng ăn với cô, so với bình thường cô ăn nhiều hơn, làm Triệu Chiêu hết sức vui vẻ.

Và bởi vì Triệu An An đến, cả người cô giống như có một cỗ sức sống, nụ cười trên mặt vẫn chưa bị đứt đoạn.

Trong phòng bệnh thỉnh thoảng truyền ra tiếng hai người phụ nữ líu ra líu ríu trò chuyện, còn có tiếng Triệu An An cười lớn.

Triệu Chiêu nhận thấy, cảm thấy rằng con gái mình đã có được một người bạn thật sự tốt, bà nắm lấy tay Thượng Quan Ngưng, không ngừng nói, cô là phúc tinh của Triệu An An và Cảnh Dật Thần.

Thượng Quan Ngưng cười không lên tiếng, trên thực tế, trong lòng cô, Triệu An An cùng Cảnh Dật Thần mới là phúc tinh của cô.

Cảnh Dật Thần công việc bận rộn, chỉ dành một ngày ở Đức, sau đó liền đi Australia.

Cô ở lại Đức với Triệu An An một tuần, nhìn Triệu An An từng ngày từng ngày tốt lên, cuối cùng cũng coi như yên tâm, liền trở về nước.

Triệu An An không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng vẫn còn cần ở trong bệnh viện quan sát một tháng, một tháng sau cô ấy mới có thể xuất viện trở về nhà.

Nhưng, Thượng Quan Ngưng mới vừa về nước, liền gặp phải phiền phức.

Bên trong tòa nhà tập đoàn Cảnh Thịnh, Đường Vận mặt mày hớn hở đang đứng ở bàn reception, không chút nào ngại ngùng nhiều nhân viên Cảnh Thịnh nhìn cô ta chằm chằm.

Bộ phận lễ tân nhanh chóng gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý tổng.

“Thư kí Thượng Quan, tại tầng một, có vị Đường tiểu thư đến tìm chị, cô ấy nói với tôi chuyển lời đến chị, cô ấy là vị hôn thê của tổng giám đốc, hôm nay tổng giám đốc bảo cô ấy đến.”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ Đường Vận lại tới nữa, hơn nữa cư nhiên chỉ tên nói họ muốn gặp cô.

Thượng Quan Ngưng im lặng trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ xuống.”

Cô cùng Đường Vận căn bản không hề quen biết, mà Đường Vận tự xưng là vị hôn thê của Cảnh Dật Thần, đồng thời náo động đến toàn bộ người trong đoàn đều đã biết, bây giờ đến tìm cô – vợ chính thức, chắc chắn không phải là điều tốt.

Nhưng tránh mà không gặp không phải là phong cách của cô, chưa kể đến, người đuối lý là Đường Vận.

Cô không chắc lắm vấn đề hôm nay Đường Vận tới đây có phải là Cảnh Dật Thần hay không, nhưng cô biết rằng, Cảnh Dật Thần sẽ không thừa nhận Đường Vận là vị hôn thê của anh.

Nhưng cô vẫn còn chưa rõ lỹ do tại sao Đường Vận lại quan trọng với Cảnh Dật Thần, những ngày này, gần như miễn là việc gì có liên quan đến Đường Vận, Cảnh Dật Thần sẽ ngay lập tức chạy tới.

Mỗi lần Cảnh Dật Thần đi, đều sẽ nói với cô, và không có che giấu, vì vậy Thượng Quan Ngưng không cảm thấy khó chịu.

Ít nhất, Cảnh Dật Thần thật sự tôn trọng cô, là đem cô đặt trong trái tim.

Thượng Quan Ngưng đi đến tầng một, vừa vặn gặp phải Mễ Hiểu Hiểu đang ở đó xem náo nhiệt.

Cô nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, ngay lập tức kéo đến bên cạnh cô ấy, thấp giọng nói: “Cậu một tuần này đều không thấy bóng người, đi đâu?”

Thượng Quan Ngưng không muốn nói dối cô, nhưng cũng không thể nói ra chuyện của Triệu An An, chỉ qua loa nói: “Tôi ra nước ngoài một chuyến, làm sao vậy?”

Mễ Hiểu Hiểu nghênh ngang đứng ở bàn reception, nhìn mỗi người một cái lui tới chào hỏi Đường Vận bĩu môi, có chút khinh thường nói: “Hãy nhìn xem, người kia muốn làm vị hôn thế đến nghiện, trong tuần này, hầu như mỗi ngày đều đến, tôi chưa thấy lần nào tổng giám đốc cho phép cô ta đi lên! Tuy nhiên, da mặt cô ta đủ dày, căn bản không để không lòng, thật là trắng mù một khuôn mặt tốt!”

Bình luận

Truyện đang đọc