HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng hốc mắt ửng đỏ, ôm chặt lấy hắn không buông tay, giọng nói kiên định: “Không, hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay của anh! Anh đã nhịn nhiều năm như vậy, không thể từ bỏ! Anh giết hắn, ba sẽ cực kì tức giận, ông nội bà nội cũng sẽ đau lòng và thất vọng! Tất cả những thứ thuộc về anh đều sẽ mất đi, vì hắn, không đáng!”

Cảnh Dật Nhiên nằm trên mặt đất, vốn dĩ tưởng Thượng Quan Ngưng cứu hắn, sẽ từ trong miệng cô nghe thấy lời nói ấm lòng, kết quả, cô lại nói, không đáng!

Hắn chết là không đáng giá tiền sao? Mạng của hắn không có giá trị như vậy sao?

Trong lòng hắn đau lòng vô cùng, lửa giận công tâm, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền mất đi ý thức, lâm vào trong bóng tối vô tận.

Trong thoáng chốc, có người đút đồ ăn cho hắn, ấm áp mà đắng chát, khó có thể nuốt xuống, người nọ không hề thấy phiền một lần lại một lần đút, hắn không chịu khống chế đem những đồ đắng chát đó nuốt xuống.

Người nọ trên người mang theo một hơi thở ngọt thanh, như chocolate ngọt ngào nhất, làm hắn có chút mê say.

Một bàn tay nhỏ hơi lạnh nhẹ nhàng xoa trước ngực hắn, giống như có thể vuốt phẳng đau xót của hắn.

“Thật khờ, bị đánh như thế cũng không biết chạy?”

Cô đang nói hắn sao? Đúng, là cô, là cô gái này.

Giọng cô cực kì dễ nghe, thanh thúy, êm tai, mang theo một chút lạnh lùng, còn có một chút đau lòng.

Là ai?

Là ai chăm sóc hắn?

Giọng nói cô…… Có một cảm giác quen thuộc kì lạ.

Hắn nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn người bên cạnh, nhưng mí mắt nặng nề căn bản không nghe sai khiến.

Cảnh Dật Nhiên ở trong bóng tối giãy giụa thật lâu thật lâu, giống như qua một thế kỷ dài dằng dặc, cuối cùng hắn cũng có thể mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt, là căn phòng quen thuộc, trang trí quen thuộc, bác sĩ quen thuộc……

Nhưng mà người trong mộng kia đâu?

Tất cả bác sĩ Cảnh gia chịu trách nhiệm chữa trị cho hắn đều là nam!

Chẳng lẽ, hắn chỉ nằm mơ mà thôi?

“Nhị thiếu gia, cậu đã tỉnh? Có cảm thấy nơi nào không khoẻ hay không? Ngực còn đau không? Đầu có choáng váng không?”

Bác sĩ thấy hắn tỉnh, lập tức tiến lên dò hỏi.

Cảnh Dật Nhiên lại không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nhíu mày hỏi: “Có cô gái nào chăm sóc tôi sao?”

“Ách……” Bác sĩ sửng sốt một hồi lâu, trong lòng bị Nhị thiếu gia Cảnh Dật Nhiên làm cho kinh ngạc, đều đã bị thương thành như vậy, còn đang suy nghĩ tới phụ nữ!

Nhưng mà thật có người tới chăm sóc hắn.

Bác sĩ ăn ngay nói thật: “Lão phu nhân hai ngày này vẫn luôn đều ở đây chăm sóc cậu, lúc này hẳn đang phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho cậu, lão nhân gia mỗi ngày đều ở phòng bếp……”

“Trừ bỏ bà nội tôi, còn có cô gái khác sao?” Bác sĩ còn chưa nói xong, đã bị Cảnh Dật Nhiên đánh gãy.

Bác sĩ dùng giọng không xác định nói: “Dì Văn?”

Dì Văn là người hầu Cảnh gia, bà làm ở Cảnh gia rất nhiều năm, năm nay năm mươi mốt tuổi, chuyên môn phụ trách thức ăn và cuộc sống hàng ngày của Cảnh Dật Nhiên, nhị thiếu gia bị bệnh Dì Văn tự nhiên sẽ phải chăm sóc.

Cảnh Dật Nhiên có chút bực bội nói: “Không phải, là một cô gái trẻ! Có không?”

Bác sĩ lập tức lắc đầu, dứt khoát nói: “Không có!”

Nhị thiếu gia muốn phụ nữ đến điên rồi! Mạng cũng không còn mà còn nghĩ đến phụ nữ, dáng vẻ hắn nửa chết nửa sống, cho dù có tuyệt thế mỹ nhân đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể nhìn cái gì cũng làm không được a!

Bác sĩ uyển chuyển nói: “Nhị thiếu, cậu cần nghỉ ngơi cho tốt, bị thương nghiêm trọng như vậy, đại não xuất hiện ảo giác cùng cảnh trong mơ là rất bình thường, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt hơn.”

Cảnh Dật Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn bác sĩ.

Mơ? Ảo giác?

Thật là mơ sao?

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, cả người liền mệt mỏi không chịu được, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thư phòng biệt thự Cảnh gia, Cảnh Dật Thần ngồi đối diện Cảnh Trung Tu, vẻ mặt không giống như trước lãnh đạm xa cách, mà là dùng giọng nói bình thường nhất nói chuyện với ba mình.

“Ba, là con đánh bị thương nó, ngài dựa theo quy củ phạt con là được.”

Cảnh Trung Tu biểu tình có chút nghiêm khắc, ông lạnh lùng hỏi: “Con tính toán đánh chết nó?”

Cảnh Dật Thần không có hé răng.

Nếu dựa theo tính tình của hắn, hắn khẳng định sẽ không chút do dự nói “Đúng”, hắn khinh thường nói dối.

Nhưng không có biện pháp, vợ hắn quản rất nghiêm, vợ nói hắn không thể không nghe.

Lúc Thượng Quan Ngưng ở nhà, đã dặn dò hắn không dưới mười lần, hắn không được thừa nhận muốn đánh chết Cảnh Dật Nhiên, không được chọc ba tức giận, cần nói chuyện thật tốt, tuyệt đối không cho phép nói hai câu liền bắt đầu đánh nhau.

Cảnh Trung Tu thấy con trai không nói gì, vẻ mặt mới hơi hơi có chút thả lỏng.

Hẳn chỉ là đùa giỡn bình thường, nhất thời tức lên không khống chế được, mới có thể đánh Cảnh Dật Nhiên trọng thương.

Giọng nói ông hòa hoãn xuống, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ con có thừa nhận hay không, nó là em trai con, con đánh nó mắng nó đều được, nhưng Cảnh gia chúng ta tuyệt đối không thể xuất hiện tình cảnh anh em tương tàn. Con không thể giết nó, đây ranh giới cuối cùng của ba. Chương Dung thiếu con, bà ta đáng chết, nhưng Dật Nhiên không nợ con.”

Cảnh Trung Tu lúc này trong lòng cũng không dễ chịu, ông kỳ thật vẫn không công bằng với con trai trưởng, ông rất muốn giao tất cả của mình cho con trai trưởng, để hắn kế thừa toàn bộ gia nghiệp Cảnh gia, nhưng Cảnh Dật Nhiên cũng là con của ông, ông không có khả năng đem đứa con trai này ném tới một bên, cái gì đều mặc kệ.

Vì duy trì cân bằng của hai đứa con trai, ông đã hao hết tâm lực, hiện tại tình hình càng ngày càng không xong, làm ông cực kì mỏi mệt.

Cảnh Dật Thần đem biểu tình của ba đều xem ở trong mắt, hắn trước kia không hiểu ba, cho rằng ba vẫn luôn thiên vị Cảnh Dật Nhiên, cho nên mới đối xử hà khắc lạnh nhạt như vậy với hắn. Hiện tại, hắn biết, chính mình mới là người được thiên vị, trong lòng có chút rõ ràng, Cảnh Trung Tu đối với Cảnh Dật Nhiên chỉ là trách nhiệm của người ba mà thôi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, Thượng Quan Ngưng đúng lúc ngăn cản chính mình, nếu không, Cảnh Dật Nhiên đã chết ở dưới tay hắn, nếu hắn thật sự giết Cảnh Dật Nhiên, chỉ sợ Cảnh Trung Tu sẽ tự trách áy náy cả đời —— con trai trưởng giết con thứ, ông là một người ba không thể thoái thác tội lỗi của mình.

Cảnh Dật Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Cảnh Trung Tu nói: “Ba, chỉ cần nó không động đến A Ngưng, con sẽ không giết nó, con hứa với ngài điều này.”

Cảnh Trung Tu hơi hơi sửng sốt, ông muốn con trai hứa hẹn điều này đã thật lâu thật lâu, nhưng vẫn không thực hiện được, không nghĩ tới, hắn hôm nay lại dễ dàng hứa hẹn như vậy!

Con ông đã hoàn toàn trưởng thành! Hắn biết suy nghĩ của ba hắn!

Cảnh Trung Tu yên lòng, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, trên mặt ông vẫn luôn nghiêm khắc, lộ ra một tia ý cười: “Được, Ba đã biết. Nó nếu động đến một sợi tóc của A Ngưng, ba sẽ không bỏ qua nó, nếu nó làm A Ngưng, ba sẽ trục xuất hắn ra khỏi Cảnh gia! Đây cũng là ba cho con một hứa hẹn!”

Bình luận

Truyện đang đọc