HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Editor: Tuệ Tinh

Cảnh Dật Nhiên không hề biết mình đã lọt vào trong tầm mắt của Dương Mộc Yên, càng không biết Dương Mộc Yên đã thay đổi thành một thân phận rất hợp lý, vô tư đi lại bên ngoài.

Hắn nghĩ rằng, hẳn là Dương Mộc Yên sợ bị Cảnh Dật Thần giết chết, phải lặng lẽ toan tính trốn đi mới phải.

Ngay cả Cảnh Dật Thần cũng cho là như vậy, bởi vì anh phái rất nhiều người đi tìm Dương Mộc Yên, nhưng không có kết quả gì.

Kỳ thực Cảnh Dật Thần đã suy tính tới chuyện Dương Mộc Yên phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo, nhưng nếu cô ta thật sự phẫu thuật, anh cũng không có biện pháp hữu hiệu gì có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được cô ta, trừ phi cô ta có mưu đồ gì, anh mới có thể căn cứ theo hành động của cô ta mà thu nhỏ phạm vi.

Cố tình hai tháng này Dương Mộc Yên như vẫn ngủ đông, không có chút động tĩnh nào, làm cho người ta có một loại ảo giác cô ta đang im lặng chờ thời cơ ra tay.

Đây là đúng là kết quả Dương Mộc Yên muốn có.

Trên đường dành riêng cho người đi bộ, Cảnh Dật Nhiên không còn nhiều kiên nhẫn, bởi vì Tiểu Lộc rất rõ ràng là không thích ứng nơi có nhiều người, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, giống như rất không thoải mái.

Cảnh Dật Nhiên không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Hắn ôm Tiểu Lộc vào người mình, làm lơ các cô gái chung quanh đang mắt đưa mày lại với mình, thấp giọng hỏi cô: “Không thoải mái chỗ nào? Có mệt lắm không? Nếu không anh đi tìm chỗ cho em ngồi trong chốc lát, sau đó tự anh đi tìm Dương Mộc Yên”.

“Không cần”, Tiểu Lộc nhẹ lắc đầu, “Em đi với anh”.

Cô dừng trong chốc lát, mới có chút do dự nói: “Tinh thần của em tiêu hao rất nghiêm trọng, hơn nữa trong hoàn cảnh ồn ào này, khả năng Tiểu Lộc kia sẽ thay thế được em, nếu bỗng nhiên em ngất xỉu, anh không cần kinh ngạc”.

Cảnh Dật Nhiên có chút giật mình, hắn thật không ngờ mang theo Tiểu Lộc đi sẽ dẫn tới hậu quả như vậy.

Nếu Tiểu Lộc kia không rành thế sự phải thay thế Tiểu Lộc hiện tại, vậy không phải cô bảo vệ Cảnh Dật Nhiên, mà là Cảnh Dật Nhiên bảo vệ cô!

Mà Tiểu Lộc kia có một thân bản lĩnh lại không biết dùng, trình độ của cô mà nói, vẫn ngang một đứa nhỏ!

Ngay lúc Cảnh Dật Nhiên đang lo lắng, có người “Két” đụng phải hắn.

Không chờ Cảnh Dật Nhiên chuẩn bị mắng, trong lòng bàn tay đã bị người nọ đưa cho một tờ giấy.

Đâm vào người hắn, ở trong đám người vòng vèo hai lần, liền hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Cảnh Dật Nhiên không rảnh đuổi theo người kia, lập tức mở tờ giấy trong tay ra, sau đó nhìn thấy phía trên viết một địa chỉ.

Hắn không chút nghĩ ngợi lôi Tiểu Lộc đi thẳng đến địa chỉ kia.

Trên lầu hai, Dương Mộc Yên nhìn Cảnh Dật Nhiên rời đi, tư thái tao nhã đặt tách cà phê xuống, đeo một cái kính rấm Dior thật lớn, cầm lấy một cây dù tinh xảo khéo léo che nắng, mang một cái bao tay nhỏ màu trắng, thong thả ung dung đi ra cửa hàng trang điểm.

Trên đường dành riêng cho người đi bộ, nơi nơi đều là các cô gái na ná Dương Mộc Yên, có lẽ các cô không có gương mặt làm người khác kinh diễm, nhưng nhóm các cô gái đều cầm dù che nắng, mang kính mát, xách theo một cái túi nhỏ, Dương Mộc Yên tiến vào đám người, lập tức đã bị chôn vùi.

Cảnh Dật Nhiên dựa theo địa chỉ, đi vào một quán cà phê nằm trên đường dành riêng cho người đi bộ.

Trên đường Phúc Yên dành riêng cho người đi bộ, quán cà phê rực rỡ muôn màu, đa số đều ở dưới đất, bởi vì tiền thuê dưới đất rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa không ồn ào giống những quán khác, với lại thích hợp cho tình nhân đến nghỉ ngơi.

Đến quán cà phê, Cảnh Dật Nhiên chọn một cái phòng, mang Tiểu Lộc đi vào trong đó ngồi xuống.

Nơi này vô cùng im lặng, lại chỉ có hai người bọn họ, âm nhạc giải trí mềm nhẹ phiêu đãng, hương thơm cà phê tràn ngập trong không khí, rốt cuộc Tiểu Lộc dần dần trầm tĩnh lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà, chính vì cô cảm giác chung quanh không còn nguy hiểm, cả người đều ngã vào trong lòng Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên hoảng sợ, cuống quít ôm lấy cô, vội vàng kêu cô: “Tiểu Lộc, Tiểu Lộc!”.

Tiểu Lộc có chút mơ mơ màng màng mở to mắt, cho đến khi cô thấy khuôn mặt của Cảnh Dật Nhiên, mới trừng mắt to hỏi: “Anh Cảnh?!”.

Cảnh Dật Nhiên trong lòng trầm xuống.

Cô luôn gọi hắn là anh Cảnh, bởi vì tâm trí kia vĩnh viễn dừng lại ở Tiểu Lộc mười bốn tuổi.

Tiểu Lộc đứng lên từ trong lòng hắn, liếc mắt đánh giá bốn phía, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh Cành, đây là chỗ nào? Sao em lại ở chỗ này! Em nhớ là... Ai nha, sao em không nghĩ ra cái gì hết, đầu em đau quá!”.

Trí nhớ của cô cùng vói Tiểu Lộc kia không giống nhau, thời gian khi hai ý thức độc lập cùng trỗi dậy, các cô sẽ biết người mình từng trải qua, mà sẽ không biết đối phương đã từng trải qua chuyện gì, đây là chứng đặc thù nhất của nhân cách phân liệt.

Cảnh Dật Nhiên nhìn Tiểu Lộc như vậy, không khỏi cười khổ trong lòng.

Phỏng chừng toàn thế giới này cũng không tìm ra ai giống hắn yêu người đặc biệt như vậy, hắn cảm thấy, mình giống như đang yêu cả hai người!

Đương nhiên, kỳ thật hắn đối với Tiểu Lộc còn nhỏ không có tình cảm đặc biệt gì, chỉ coi cô là một em gái nhỏ mà thôi.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt này, chung quy hắn sẽ nghĩ đến một Tiểu Lộc khác!

Điều này làm cho Cảnh Dật Nhiên vô cùng bối rối!

Sau này, nếu hắn thật sự có thể trở thành người yêu với Tiểu Lộc như lời đã nói, lỡ xảy ra tình huống hiện tại nên làm cái gì bây giờ?!

Tỷ như, nghĩ tới hôn môi, vạn nhất lúc đang hôn hôn, Tiểu Lộc kia biến mất, đổi thành Tiểu Lộc này, hắn tiếp tục hôn hay là muốn quay trở lại làm “Anh Cảnh!”.

Đối với Tiểu Lộc kia hắn muốn hôn môi, còn Tiểu Lộc tâm trí chỉ có mười bốn tuổi, cho dù gương mặt giống nhau như đúc, hắn cũng không thể thật sự hôn được nha!

Loại tình huống này, rốt cuộc nên tính một người hay là tính hai người?! Cả các cô đều phải duy trì loại trạng thái này sao?

“Anh Cảnh” cảm thấy mình như sắp bị hỏng, sao hắn lại gặp loại đề khó giải quyết như thế này!

Rốt cuộc đời trước hắn tạo bao nhiêu nghiệt, đời này mới gặp trừng phạt biến thái như vậy!

Tiểu Lộc nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt hắn trở nên vặn vẹo biến hình, không khỏi lo lắng nói: “Anh Cảnh, bụng anh bị đau sao? Có muốn em xoa bóp giúp anh? Chị Thượng Quan nói, khi bụng đau xoa xoa vài cái sẽ rất thoải mái”.

Không phải bụng hắn đau, mà là đầu hắn đau!

“Anh Cảnh, anh ôm em như vậy hình như không được tốt lắm! Chị Thượng Quan nói, nam nữ khác biệt, trừ khi sau này có ông xã, người đàn ông khác không thể ôm em như vậy!”.

Một nha đầu không phải mười bốn tuổi thật, biết cái gì là nam nữ khác biệt?!

Cô gái như Thượng Quan Ngưng, thật sự là âm hiểm giả dối, tẩy não Tiểu Lộc ra sao lại như thế này, hở tí ra là “Chị Thượng Quan nói!”.

“Anh Cảnh, chuyện kia... Anh có cách nào không? Em đói bụng, muốn ăn kẹo que nhân xoài! Anh mua cho em, em để cho anh ôm, em không nói cho chị Thượng Quan, được không?”

Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, có lẽ hắn chưa kịp đợi Dương Mộc Yên đến, đã bị Tiểu Lộc tra tấn đến chết!

“Không được, em câm miệng!”.

Rốt cuộc Cảnh Dật Nhiên không thể nhịn được nữa, rống giận ra tiếng.

Nhưng mà, Tiểu Lộc một chút cũng không sợ hắn, nhảy xuống khỏi người hắn, khó chịu nói: “Không cho ăn còn muốn ôm em, chị Thượng nói rất đúng, đàn ông các anh đều xấu xa giống như nhau, không chịu trách nhiệm!”.

Cảnh Dật Nhiên vừa uống một hớp cà phê thiếu chút nữa bị làm sặc chết!

Bình luận

Truyện đang đọc