HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Luân nói xong chuyện xưa của cô ấy, Thượng Quan Ngưng một hồi lâu vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Mỗi người đều sống không dễ, Trịnh Luân lúc nhỏ có thể gặp Trịnh Kinh, đã là may mắn lớn nhất của cô ấy. Nếu không, lấy tính cách nhát gan của cô ấy, ở với bọn buôn người sẽ sống không được bao lâu.

Hiển nhiên, Trịnh Luân cũng cho rằng như thế.

Một mặt cô ấy rót trà cho Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An, một mặt cười nói: “Có một mái nhà như vậy, tớ đã thấy rất đủ, tớ nghĩ, chờ ba mẹ tớ già rồi, tớ nhất định phải tận tâm tận lực hầu hạ bọn họ, thay thế Trịnh Luân trước kia, cũng vì chính mình, hiếu thảo thật nhiều.”

Trước kia Triệu An An chỉ nghe nói qua, Trịnh Luân không phải con ruột của ba mẹ cô ấy, hôm nay nghe cô ấy nói xong, mới biết được hóa ra khi còn nhỏ cô ấy lại đáng thương như vậy.

Cô quyết định, về sau nhất định sẽ không bắt nạt Trịnh Luân!

Hơn nữa, cô muốn giúp Trịnh Luân theo đuổi tình yêu của mình!

Ai nói anh em thì không thể kết hôn? Cũng không phải ruột thịt, nên làm thì cứ làm!

Cô và Thượng Quan Ngưng có cái nhìn hoàn toàn không giống nhau, Thượng Quan Ngưng sẽ nghĩ tương đối nhiều, làm việc đều dựa theo quy củ. Nhưng cô không giống vậy, cô thích cái gì thì sẽ làm cái đó, trước nay đều không tuân thủ quy củ, bằng không cũng sẽ không mười bảy tuổi đã mang thai!

Trịnh Luân đem việc trong quá khứ của mình nói ra, không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy cả người có chút nhẹ nhàng.

Trước kia khi còn nhỏ có bạn nhỏ không hiểu chuyện đã hỏi cô, cậu là nhặt được sao, cô sẽ cực kì khủng hoảng, giống như người khác vừa hỏi vậy, ba mẹ cô sẽ không cần cô nữa.

Hiện tại trưởng thành rồi, trong lòng cũng hiểu được, ba mẹ vẫn luôn coi cô như con gái ruột, vẫn luôn cưng chiều trong lòng bàn tay, căn bản sẽ không vứt bỏ cô.

Anh trai cô cũng vậy, rất thương cô, vẫn luôn làm hết trách nhiệm của một người anh.

Cho nên, hiện tại cô đã dám nói cho người khác biết quá khứ của mình, không phải bởi vì cô muốn ở bên anh trai, mà là bởi vì bọn họ cho cô sự dũng cảm và sức mạnh.

Nhiều năm như vậy, cô chưa từng đi tìm ba mẹ ruột của mình, lúc cô vừa tới Trịnh gia, ba Trịnh đã đi tìm giúp cô, nhưng không tìm được, sau khi Trịnh Luân lớn lên, chính mình cũng chưa từng có suy nghĩ muốn đi tìm.

Cô đã coi nơi này là nhà của mình, tất cả mọi người trong nhà đều coi cô là trân bảo, cô không muốn phải trở về bên cạnh ba mẹ ruột.

Cô không biết, năm đó mình là bi ba mẹ ruột bán đi hay là bị người lừa bán đến thành phố A. Ký ức trong quá khứ vẫn luôn mơ hồ, chỉ là, trong đầu cô loáng thoáng ấn tượng, một người vẫn luôn lải nhải mắng cô vô dụng, chỉ ăn mà không biết làm, không thể nuôi ở nhà……

Ba người các cô nói chuyện, mẹ Trịnh ở dưới lầu kêu bọn họ xuống chuẩn bị ăn cơm.

Ba người Thượng Quan Ngưng đi xuống lầu, ngồi ở trước bàn cơm, nhìn mẹ Trịnh và người hầu đang chuẩn bị bánh kem dâu tây, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ba người chơi ném bánh kem, ba người đồng thời đều nở nụ cười, không khí trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.

Còn chưa ăn cơn, Triệu An An không chịu ngồi yên, chạy đến phòng khách đem bể cá mà mấy con rùa nhỏ mang đến đây, vẻ mặt hưng phấn nói: “Luân Luân, cậu làm sao có thể nuôi nhiều động vật nhỏ như vậy mà chúng nó vẫn còn sống!”

Đây là nói cái gì vậy!

Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ đỡ trán, Triệu An An vẫn luôn nói những lời kinh người.

“Tớ không thể nào nuôi sống được chúng nó, Luân Luân, cậu có thể cho tớ hai con được không?”

Trịnh Luân dịu dàng cười, hào phóng nói: “Có thể a, tặng cho cậu hai con lớn nhất. Rùa đen là dễ nuôi nhất, mỗi ngày cậu chỉ cần cho nó một chút thức ăn, nó có thể sống rất tốt.”

Triệu An An thật vui vẻ, lấy ra một con rùa đen nhỏ, yêu thích không buông tay nhẹ nhàng trêu chọc, chọc con rùa nhỏ rúc sâu vào mai rùa, căn bản không chịu thò đầu ra.

Trịnh Luân lại nhìn Thượng Quan Ngưng nói: “A Ngưng, cậu muốn không? Tớ cũng đưa cho cậu hai con.”

Thượng Quan Ngưng nhanh chóng lắc đầu: “Đừng, tớ không kiên nhẫn, trí nhớ cũng không tốt, để rùa nhỏ đi theo tớ chỉ có thể chịu khổ thôi, vẫn nên để nó ở bên cậu hưởng phúc đi!”

Cô đối với việc nuôi động vật nhỏ có bóng ma tâm lý, bởi vì mèo và chó cô nuôi lúc còn nhỏ đều đã chết hết, cô đau lòng rất lâu, cảm thấy do mình hại chết chúng nó, tuy rằng sau đó đã biết chúng nó do ăn thức ăn bị Dương Văn Xu hạ độc mới chết, lại càng không dám nuôi.

Cô quá dễ dàng có tình cảm, nuôi động vật nhỏ, nếu nó chết, cô sẽ đau lòng rất lâu, cho nên hiện tại không tiếp tục nuôi nữa.

Ba người đang nói, người hầu Trịnh gia lại vui vẻ đi đến, cười nói với mẹ Trịnh: “Phu nhân, thiếu gia đã trở lại!”

Mẹ Trịnh hơi hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, buổi sáng hôm nay cũng không nói có về ăn cơm, ít nhiều cũng phải chuẩn bị một chút, bằng không khách quý của Luân Luân lấy gì để ăn! Lượng cơm nó ăn rất lớn, một bữa cơm có thể ăn hết một con trâu!”

Trịnh Luân cũng nghe thấy giọng nói của người hầu, cô gấp gáp đứng lên, nhấc làn váy chạy ra ngoài.

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An cũng đứng lên, theo đi ra ngoài —— hai cô chỉ là khách cũng không thể cứ ngồi bên bàn ăn, người không biết còn tưởng hai cô tham ăn!

Các cô mới vừa đi đến phòng khách, Trịnh Kinh liền từ bên ngoài tiến vào.

Trịnh Luân cao hứng tiến lên gọi hắn: “Anh……”

Cô chỉ hô một chữ, chữ khác còn chưa nói xong, giọng nói liền đột nhiên im bặt.

Bởi vì, Trịnh Kinh không phải về một mình, bên người hắn, còn có một cô gái xinh đẹp cao gầy, mà Trịnh Kinh đang thân mật nắm tay cô gái đó, hai người thoạt nhìn giống như một cặp.

Sắc mặt Trịnh Luân, nháy mắt liền trắng bệch.

Cô nhìn một màn trước mắt, cả người giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn hoảng hốt mà đau đớn.

Thượng Quan Ngưng nhìn vẻ mặt cô ấy không đúng, lập tức ý bảo Triệu An An tiến lên, hai người mỗi người một bên, ôm cánh tay của Trịnh Luân.

Thượng Quan Ngưng khách sáo chào hỏi Trịnh Kinh: “Cảnh sát Trịnh, anh khỏe chứ! Vị này là……”

Trịnh Kinh nhìn thấy tất cả sự biến hóa của em gái, nhưng mà hắn coi như không nhìn thấy gì, cười chào hỏi Thượng Quan Ngưng: “Chị dâu, các người đã tới, Luân Luân vẫn luôn nói muốn mời các người tới chơi, mẹ tôi đã chuẩn bị vài ngày, hôm nay nhất định phải chơi thật thoải mái, ăn nhiều một chút, tay nghề của mẹ tôi rất giỏi!”

Hắn nói, lại gật đầu chào hỏi Triệu An An, sau đó mới có chút long trọng giới thiệu cô gái bên cạnh hắn: “Đây là bạn gái tôi, Chu Nhược Đồng, cô ấy cũng là cảnh sát hình sự, hai chúng tôi học cùng trường quân đội. Nhược Đồng, vị này là Thượng Quan Ngưng……”

Câu nói kế tiếp, Trịnh Luân một chữ cũng không nghe vào, cô chỉ nghe được ba chữ “Bạn gái tôi”, sau đó liền cảm thấy lỗ tai như nổ mạnh một cái, chấn động đến cả tim cô.

Anh trai, rốt cuộc có bạn gái sao?

Cô ấy, là chị dâu sao?

Vì cái gì cô có cảm giác như trời đất đang sụp đổ, ai có thể tới cứu cô……

Bình luận

Truyện đang đọc