HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên bởi vì lấy được cổ phần, tâm trạng cực kì tốt, chẳng những cùng Quý Bác gặp mặt vài lần thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch, hơn nữa hàng đêm ăn chơi, đã liên tục mấy ngày chưa từng về nhà.

Đêm nay hắn uống hơi nhiều, cả người lung lay choáng váng.

Hắn đầu lưỡi có chút thắt, mồm miệng không rõ hỏi: “Tôi vừa mới nhìn thấy máy bay trực thăng bay đi, tại sao lại dùng máy bay trực thăng?…… Có chuyện gì?”

Quản gia trong lòng thở dài, vừa muốn mở miệng, liền nghe Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên điên cuồng cười không ngừng, giống như thần kinh hô lớn: “Bà nội, con đã trở về! Bà ở đâu, con…… rất vui vẻ, bà mau tới đây! Chúng ta tiếp tục dạy con vẹt nói chuyện!”

Hắn một bên kêu, liền lung lay đi lên lầu.

Quản gia lập tức tiến lên ngăn hắn lại, tốc độ cực nhanh nói: “Nhị thiếu gia, lão thái gia bị bệnh, ngài nói nhỏ một chút, máy bay trực thăng vừa mới đi đón thần y tới đây, ngài đừng nên náo loạn.”

Cảnh Dật Nhiên trong đầu hiện tại đần độn, cồn đã làm tê dại đầu óc của hắn, làm phản ứng của hắn chậm chạp hơn so với ngày thường.

“Ông nói ai…… Ai bị bệnh? Tôi…… Tôi không bệnh, tôi…… rất tốt!”

Hắn nói, lại tiếp tục đi lên lầu.

Quản gia gắt gao ôm lấy hắn: “Nhị thiếu gia, ngài lúc này không thể đi lên!”

Nếu như bị Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Dật Nhiên, rất có thể sẽ đem hắn đánh chết! Hắn lừa gạt tài sản kếch xù của Mạc Lan, chọc lão thái gia tức giận, hiện tại hơn nửa đêm mới người toàn mùi rượu trở về, nói chuyện lộn xộn, đi lên chính là tìm chết!

Nhưng mà quản gia đã hơn năm mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của Cảnh Dật Nhiên tuổi trẻ cơ thể cường tráng, ông căn bản là không ngăn được hắn.

Cảnh Dật Nhiên một tay đẩy ngã quản gia trên mặt đất, cũng mặc kệ ông bị ngã ra sao, nhấc chân liền “Bạch bạch bạch” chạy lên lầu, vừa đi vừa kêu: “Bà nội, bà nội…… Con nhớ bà muốn chết……”

Hắn vừa cố sức bò lên lầu hai, một thân ảnh màu đen cao lớn từ phòng ngủ chính đi ra, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, một chân hung hăng đạp hắn ngã xuống.

Cảnh Dật Nhiên còn không kịp thấy rõ khuôn mặt, liền lăn long lóc hơn ba mươi bậc cầu thang lăn xuống dưới.

Biệt thự Cảnh gia mỗi tầng cao hơn bốn mét, nói cách khác, Cảnh Dật Nhiên tương đương với từ nơi cao bốn mét ngã xuống dưới.

Hắn nằm trên mặt đất bản, một hồi lâu cũng không có bò dậy.

Cả người đau đớn kịch liệt tới tận xương cốt, làm Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc tỉnh rượu hơn phân nửa.

Hắn đau đớn gần như không thể thở được, vẫn cứ giãy giụa bò dậy, ngẩng đầu nhìn người mặc đồ đen kia.

Ở Cảnh gia, dám đá hắn, chỉ có hai người!

Cảnh Dật Nhiên phun ra một búng máu, khuôn mặt đẹp trai bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, từng câu từng chữ cắn răng nói: “Cảnh —— Dật —— Thần!”

Cảnh Dật Thần từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Cậu tốt nhất cầu nguyện ông nội không có chuyện gì, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi cam đoan, cậu nhìn không thấy mặt trời của ngày mai!”

Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía quản gia mới được người hầu đỡ từ trên sàn đứng lên: “Chú Lộ, chú trước nghỉ ngơi, không cần trông coi nơi này, tôi gọi A Hổ tiến vào.”

Hắn vừa dứt lời, A Hổ cũng đã đi đến.

Quản gia nhìn A Hổ, trong lòng thả lỏng, lúc này mới để hai người hầu đỡ đi cạnh sảnh —— ông vừa mới bị ngã không nhẹ, thật sự là không thể gắng gượng chống đỡ, cần phải nhanh chóng trị liệu, tốt rồi mới có thể tới giúp đỡ một tay.

Cảnh Dật Nhiên vẫn như cũ không biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn không ngốc, hắn đã nhận thấy được trong nhà có vấn đề.

Lúc nãy những lời nói của Cảnh gia, hắn căn bản không có nghe rõ, hiện tại nhìn thấy Cảnh Dật Thần nói mấy câu, liền lập tức xoay người vào phòng ngủ Cảnh Thiên Viễn, mày gắt gao nhíu lại.

Bác sĩ Cảnh gia, trừ bỏ hai người đi theo đến Mộc gia, hai người còn lại vẫn luôn ngồi ở phòng khách nhỏ trên lầu hai, chuẩn bị lão gia tử có chuyện gì lập tức liền đi trị liệu ——trình độ của bọn họ thật ra không kém, nhưng khẳng định so ra kém Mộc Vấn Sinh.

Lúc này bác sĩ lập tức đi xuống lầu, một người kiểm tra thân thể của quản gia, một người thật cẩn thận chỉ huy người hầu nâng Cảnh Dật Nhiên lên cáng, sau đó đưa hắn về biệt thự của mình.

Mộc Vấn Sinh không nghĩ tới, Cảnh Thiên Viễn bốn ngày trước từ chỗ ông rời đi vẫn còn khỏe mạnh mắng chửi người khác, bốn ngày sau lại hôn mê bất tỉnh!

Thân thể Cảnh Thiên Viễn là do ông một tay điều trị, sống đến một trăm năm mươi tuổi tất nhiên là ông khoác lác, nhưng không bệnh không tật sống đến một trăm tuổi tuyệt đối không có vấn đề gì! Ông ấy hiện tại không đến tám mươi tuổi, làm sao có thể nhanh như vậy lâm vào hôn mê!

Đây là bạn già nhiều năm của ông, là bạn cùng sống chết, Mộc Vấn Sinh trong lòng khó chịu, ông nhanh chóng hỏi hai bác sĩ triệu chứng cùng nguyên nhân cơ bản của Cảnh Thiên Viễn, sau đó liền thu thập mấy thứ lên máy bay trực thăng.

Lúc Mộc Vấn Sinh đến Cảnh gia, Cảnh Dật Thần đã ở ngoài cửa biệt thự đón ông.

Nhìn thấy ông, Cảnh Dật Thần cung kính chào hỏi, rồi sau đó nói: “Ông nội Mộc, phiền toái ngài, ông nội của tôi ở bên trong chờ ngài.”

Mộc Vấn Sinh ngày thường luôn cười nói mắng người lại chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Đi!”

Mộc Vấn Sinh tiền vào phòng ngủ, trong mắt Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Trung Tu đều hiện lên mong đợi, tên tuổi của ông quá lớn, vừa vào cửa liền không lý do cho người ta hy vọng.

Ngay cả Mạc Lan vẫn chết lặng ngồi đó cũng hồi phục tình thần, đứng dậy nhường chỗ cho ông.

Mộc Vấn Sinh nhìn dáng vẻ của ông bạn già, trong lòng như bị nhéo một cái.

Ông đã thật lâu thật lâu không có xuất hiện loại cảm xúc này —— ông là bác sĩ, nhìn quen sinh lão bệnh tử, đối với cái chết đã cực kì hờ hững.

Nhưng mà người hôn mê là bạn già của ông, ông đau lòng tới mức khó có thể kiềm chế.

Ông đem ngón tay để ở trên cổ tay Cảnh Thiên Viễn, qua một hồi lâu, lại chuyển qua chẩn mạch ở tay còn lại.

Mười lăm phút sau, ông lấy ra ngân châm: “Trung Tu, lại đây ôm lấy đầu ba cậu, lát nữa khả năng sẽ hộc máu, phải cam đoan ông ấy không bị sặc. Tôi nói đập lưng, liền lập tức dùng bảy phần lực đạo đập vào lưng ông ấy, liên tục đập không ngừng, đến khi phun ra máu mới thôi.”

Cảnh Trung Tu lập tức đồng ý, tiến lên ôm lấy đầu Cảnh Thiên Viễn.

Trước khi châm cứu, Mộc Vấn Sinh quay đầu nói: “Thiên Viễn không có việc gì, tôi chắc chắn, các người đều đi ra ngoài.”

Nghe ông dùng giọng nói bình tĩnh nói “Tôi chắc chắn”, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều nhẹ nhàng thở ra.

Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Thần một cái, đi lên vài bước, đỡ lấy tay Mạc Lan, nhẹ giọng nói: “Bà nội, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước, ông nội không có việc gì.”

Mạc Lan gật gật đầu, đi theo cô đi ra ngoài.

Gần một giờ sau, Cảnh Trung Tu từ bên trong đi ra, vẻ mặt rốt cuộc có vài phần nhẹ nhàng: “Được rồi, không có việc gì, đều vào đi.”

Mạc Lan gần như là chạy chậm vọt đi vào.

Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, trong lòng thở dài một tiếng, cũng đi theo Cảnh Dật Thần vào phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc