HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Bằng không chẳng phải chứng minh cậu muốn đoạn tuyệt với Cảnh gia? Vậy không có gì phải nói nữa, căn bản không phải ba trục xuất cậu khỏi Cảnh gia, mà là cậu phản bội Cảnh gia, muốn tự lập môn hộ!”

Cảnh Dật Thần nói xong, lại nhìn về phía Mạc Lan tiếp tục hỏi: “Bà nội, ngài nói đi?”

Ngày thường, Cảnh Dật Thần rất ít gọi Mạc Lan là “Bà nội”, hiện tại gọi như vậy, tuy rằng giọng nói đạm mạc, ngữ điệu lạnh băng, lại càng có một loại chấn động lòng người.

Mạc Lan cầm lòng không đậu gật đầu, thì thào nói: “Đúng vậy……”

Cảnh Dật Nhiên sắc mặt hiện tại đã không thể dùng từ khó coi tới hình dung.

Cảnh Dật Thần đây là có chuyện gì, tại sao không hành xử theo lẽ thường!

Ngày thường gặp hắn, không phải trực tiếp sử dụng bạo lực, đem hắn đánh ngã, một câu vô nghĩa đều không muốn nói với hắn hay sao?!

Hôm nay làm sao còn có thể giảng đạo lý cho hắn!

Như vậy không được, người duy nhất hắn có thể dựa vào ở Cảnh gia là Mạc Lan, còn trông cậy vào Mạc Lan có thể giúp hắn ở Cảnh gia tranh thủ tài sản!

Mồ hôi lạnh đã hoàn toàn ướt đẫm áo sơmi của Cảnh Dật Nhiên, lạnh lẽo dán lên người hắn, làm hắn cực kì không thoải mái.

“Tôi vốn dĩ là người Cảnh gia, như thế nào về nhà còn phải nộp đồ vật? Đây là quy củ gì? Rõ ràng chính ba đuổi tôi ra ngoài, như thế nào lại là do tôi. Việc cùng Quý gia trao đổi cổ phần, cũng là tôi bị Quý Bác lừa gạt, tôi trước nay đều không muốn phản bội Cảnh gia, anh muốn vu oan tôi sao! Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do!”

Cảnh Dật Nhiên nắm chặt nắm tay, cưỡng từ đoạt lí cãi lại.

Chỉ trong chốc lát, người trên hành lang càng ngày càng nhiều.

Cảnh Dật Thần đối với A Hổ luôn đi theo hắn gật gật đầu, ý bảo hắn làm cho mọi người về phòng.

Giọng nói của hắn lúc nãy cũng không nhỏ, có thể tất cả mọi người đã nghe được, Cảnh Dật Nhiên làm ra việc không thể nào tha thứ, Cảnh gia đã cho hắn cơ hội, là chính hắn từ bỏ, là chính hắn lựa chọn đối nghịch với Cảnh gia.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, khẳng định đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Ngay cả Mạc Lan cũng nghe ra điểm không đúng.

Bà ngẩn ngơ nhìn cháu trai do chính tay mình nuôi lớn, cháu trai đã làm bạn bên cạnh bà ba mươi năm, làm sao cũng không thể tin, hành động của hắn là muốn đối nghịch với Cảnh gia, muốn hoàn toàn phá đổ Cảnh gia.

“A Nhiên, anh cháu nói rất đúng. Cháu đem cổ phần giao ra, Cảnh gia nhất định sẽ cho cháu trở về, cháu nếu như thiếu tiền, có thể nói với bà nội, bà nội nơi này có tiền, cháu muốn mua gì cũng được. Cổ phần Cảnh gia bị người ta lừa đi mất cũng không sao, chỉ cần anh cháu cầm được cổ phần của Quý gia, lấy năng lực của nó, khẳng định có thể đổi trở về!”

Sự tình phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch của Cảnh Dật Nhiên, cũng thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Nhưng mà mục tiêu mà hôm nay hắn đến đây đã đạt được hắn có thể rời đi.

“Bà nội, chuyện này không đơn giản như vậy, cháu muốn dùng năng lực của chính mình đòi lại đồ vật của Cảnh gia, làm sao có thể để anh trai xử lí vấn đề thay cháu?”

Cảnh Dật Nhiên che ngực, biểu tình trên mặt cực kì đau đớn khó nhịn, đỡ lấy cánh tay Mạc Lan nói: “Nhưng mà hiện tại ngực cháu rất đau, có khả năng miệng vết thương lại nứt ra rồi, nếu ba không cho cháu đi vào, lễ vật cũng đã đưa đến, cháu phải đi thôi!”

Hắn nói xong, cũng không quan tâm Mạc Lan ở phía sau gọi hắn, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Cảnh Dật Thần nhìn hắn vội vàng rời đi, trong lòng lại dâng lên một tia lo lắng.

Hôm nay Cảnh Dật Nhiên rất không thích hợp, hắn ta là một con gián đánh hoài không chết, khó chơi lại không biết sống chết, mặc kệ nói cái gì hắn ta đều sẽ không lùi bước, ngược lại sẽ càng cản càng hăng, thích nhất đổi nghịch với hắn.

Nhưng mà hôm nay hắn lại không phải cái loại không biết sống chết ngày xưa.

Cảnh Dật Thần đè xuống lo lắng trong lòng, nhìn A Hổ nói: “Truyền lệnh xuống dưới, đem cửa khách sạn bảo vệ thật tốt, không cho người không liên quan tiến vào!”

A Hổ đáp ứng “Vâng” một tiếng, lập tức đi bố trí.

Hắn biết Cảnh Dật Thần nói “Người không liên quan” chính là chỉ Cảnh Dật Nhiên, cũng không biết hôm nay là ai không có mắt để Cảnh Dật Nhiên vào đây, hắn đến lặp lại với mọi người một lần nữa, ngay cả lão thái thái tự mình ra mặt, cũng không cho phép Cảnh Dật Nhiên tiến vào!

Ít nhất trong hôm nay không thể đánh nhau, này có đánh nhau, thiếu gia bị thương, hôn lễ ngày mai làm sao cử hành được.

Mạc Lan rốt cuộc vẫn không yên tâm Cảnh Dật Nhiên, vội vàng đuổi theo.

Phụ cận nơi này không có khách sạn xa hoa nào, bà lo lắng Cảnh Dật Nhiên đã trễ thế này đi ra ngoài sẽ không có nơi nào để ngủ, huống chi thân thể hắn vẫn còn thương, nếu lăn lộn cả đêm, bị bệnh thì phải làm sao bây giờ!

Cảnh Trung Tu đập vai con trai, nhàn nhạt nói: “Về phòng đi thôi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là ngày tốt của con cùng A Ngưng, việc còn lại để ba giải quyết là được rồi.”

Hôm nay Cảnh Dật Nhiên tới đây, tuy rằng không có làm ầm ĩ, nhưng rất nhiều người đều thấy ba con bọn họ đối chọi gay gắt.

Còn không biết trong lòng những người đó sẽ nghĩ như thế nào, Cảnh Trung Tu sẽ nói một lần nữa với bọn họ: Cảnh Dật Nhiên đã hoàn toàn bị trục xuất khỏi Cảnh gia, không phải là người của Cảnh gia.

Cảnh Dật Thần gật gật đầu, xoay người quay về phòng mình.

Mở cửa, vào phòng, đèn bên trong đã bị tắt toàn bộ.

Trong phòng có chút tối, nhưng Cảnh Dật thần đã từng chịu huấn luyện đặc biệt trong bóng đêm, tối như vậy đối với hắn mà nói rất nhẹ nhàng là có thể thích ứng.

Hắn chỉ có chút kỳ quái, Thượng Quan Ngưng hôm nay sao lại sớm như vậy liền lên giường ngủ, ngày thường, hắn không trở lại, cô sẽ không một mình ngủ trước, hơn nữa, cô vĩnh viễn đều sẽ để đèn cho hắn, miễn cho hắn về nhà còn phải sờ soạng.

Cảnh Dật Thần cởi áo khoác của mình, treo lên giá áo ở phòng khách, thay đổi dép lê, vào phòng ngủ.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, vẩy đầy khắp phòng, làm căn phòng có một loại vẻ đẹp mông lung.

Trên giường ở gần cửa sổ, chiếc chắn trắng tinh đang đắp lên một người dáng vẻ lung linh hoàn mỹ.

Trong không khí, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, cực kì dễ ngửi.

Cảnh Dật Thần đi đến mép giường, dùng giọng rét lạnh nói: “Không nghĩ hiện tại liền chết, thì thành thành thật thật đứng lên!”

Thân ảnh trên giường không có động đậy.

Đêm tối, trong căn phòng tổng thống xa hoa tĩnh mịch, vang lên tiếng lên đạn của súng lục thanh thúy chói tai.

Họng súng không chút do dự nhắm ngay thân ảnh lả lướt đang nằm trên giường.

Cảnh Dật Thần thần sắc lạnh băng, cái trán nổi đầy gân xanh, ngón tay hắn run nhè nhẹ, trong lòng chậm rãi nhỏ máu.

Hắn muốn giết người!

Nhưng mà trước mắt không thể giết người này!

Trong không khí một mảnh tĩnh mịch, áp lực làm người hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Người nằm trong chăn rốt cuộc động đậy.

Cô ta từ trên giường ngồi dậy, trong tay nắm một khẩu súng lục, tư thế tiêu chuẩn, động tác trôi chảy mà tự nhiên nhắm ngay Cảnh Dật Thần, trong giọng nói cô ta tràn ngập kinh ngạc: “Anh làm sao biết tôi không phải Thượng Quan Ngưng?!

Bình luận

Truyện đang đọc