HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần hiếm thấy nhìn thấy dáng vẻ cô làm nũng, trong lòng xuất hiện một mảnh mềm mại, nhưng không có ý tốt ở bên tai cô ái muội nói: "Em không sai, thế nhưng anh cũng không phải, tối hôm nay có muốn thử một chút hay không?"

Thượng Quan Ngưng lúng túng, hai má trong nháy mắt đỏ ửng.

Cảnh Dật Thần cười nhẹ một tiếng, ôm cô lên, sau đó hướng khách sạn đi đến.

Chỉ để lại trên bờ biển khói hoa đột nhiên tỏa ra mà rít gào bởi vì hoan hô đám người.

Trong phòng khách sạn, phủ kín hoa hồng, trên sàn nhà phòng khách còn cố ý bày hình, lẳng lặng thiêu đốt ngọn nến, Mendelssohn (đêm giữa hạ chi mộng) vang vọng ở toàn bộ trong phòng.

Thượng Quan Ngưng vừa vào cửa thì có chút ngây người, cô quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Dật Thần - người bố trí tất cả những thứ này, đã thấy anh rất khó khăn mới có thể có khung cảnh này.

"Khục... Ừ... Đều là cùng người khác học, không biết em có thích hay không, những khác... Anh cũng sẽ không quá..."

Anh chưa từng có lấy lòng cô gái nào, trong từ điển của anh không có hai từ "Lãng mạn", ngày hôm nay là vì Thượng Quan Ngưng làm tất cả những thứ này, còn đều là anh xem từ trong sách ra.

Thượng Quan Ngưng biết anh không phải một người đặc biệt lãng mạn, cô đối với những kia cũng không phải đặc biệt để ý, anh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, đã làm cho cô rất cảm động.

"Cảm ơn! Tôi rất thích! Rất đẹp!" Cô lập tức ca ngợi, một phòng cánh hoa cùng ngọn nến, quả thật là đẹp rất đẹp, là mỗi một cô gái đều muốn.

"Vậy thì tốt!" Cảnh Dật Thần nghe vậy lập tức khôi phục vẻ trầm ổn thong dong, ôm Thượng Quan Ngưng tiến vào phòng ngủ, sau đó đem cô ném tới trên giường, bắt đầu cởi quần áo.

Thượng Quan Ngưng kinh hãi, bất an nói: "Anh làm gì?"

Cảnh Dật Thần hướng cô lộ ra một vẻ mặt chuyện đương nhiên: "Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng a, anh là chồng em nhưng cũng là nam nhân bình thường! Mỗi ngày nhìn em không được ăn, anh đã nhẫn nại đến cực hạn."

Thượng Quan Ngưng cầm lấy gối trên giường liền hướng anh đập tới, Cảnh Dật Thần nhanh nhẹn vững vàng tiếp được, sau đó chậm rãi cởi áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới chuyện như vậy anh lại có thể nói bình tĩnh như thế, hoảng loạn cực kỳ cầm lấy một cái gối khác ném tới.

Cảnh Dật Thần lướt người qua, gối liền rơi xuống trên đất.

Anh ngồi trên giường, kéo cánh tay như ngọc của Thượng Quan Ngưng lại.

Thượng Quan Ngưng hít một hơi, kêu "Tê" một tiếng.

Cảnh Dật Thần lập tức buông tay ra, trầm thấp hỏi: "Làm sao? Làm em đau?"

Anh đem cánh tay của cô bắt được, trước mắt vừa nhìn, hai vết xước màu đỏ hoa ngân ở trên cánh tay trắng nõn dị thường dễ thấy.

Vẻ mặt anh lập tức chuyển lạnh, trong giọng nói có áp chế sự phẫn nộ: "Là bọn họ làm em bị thương?"

Thượng Quan Ngưng gật gù, cười nói: "Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa tôi đã trả lại, không chỉ có cô ta người bị thương, tôi còn đánh bạn trai cô một cái tát, rất hả giận!"

Cô nói rất dễ dàng, nhưng là trong lòng Cảnh Dật Thần có chút trầm trọng.

Xế chiều hôm nay bọn họ sáu người vây quanh Thượng Quan Ngưng, khí thế hùng hổ nói cái gì cô, anh là nhìn ở trong mắt, ngay lúc đó tình cảnh tuyệt đối không tốt đẹp gì?

Anh đau lòng hôn một cái vào cánh tay bị thương, xuống giường nhặt quần áo mặc, sau đó cầm điện thoại lên đi ra ngoài: "Đưa cái hòm thuốc vào đây."

Khách sạn phục vụ cấp tốc, Cảnh Dật Thần cúp điện thoại có một phút, bên ngoài chuông cửa liền vang lên.

Anh đem hòm thuốc nắm đi vào, lấy ra băng gạc cùng rượu sát trùng, thông thạo băng bó cho Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng nhìn vết thương trên cánh tay đã khép lại, tuy rằng còn có chút đau, nhưng cô cảm thấy này đều là vết thương nhỏ.

"Không có chuyện gì, không cần lo, qua mấy ngày là khỏe."

"Đừng nhúc nhích, nghe lời."

Thượng Quan Ngưng quả nhiên không cử động nữa, tùy ý để cánh tay thọ dài cho anh băng bó.

Cô trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Anh trước đây thường làm cái này?"

Trên người anh có không ít vết sẹo to to nhỏ nhỏ, trước đây ở A thị anh đều là thả ống tay áo sơmi, Thượng Quan Ngưng không nhìn thấy, tình cờ ở nhà anh cởi quần áo, cô cũng bởi vì thẹn thùng không dám nhìn anh.

Ngày hôm nay anh thay áo T-shirt ngắn tay, trên cánh tay mấy cái vết tích vô cùng dễ thấy.

Vào lúc này lại thấy anh băng bó vết thương động tác thông thạo như vậy, không khó nhìn ra anh từng chịu qua vô số lần bị thương.

Anh là một công tử nhà giàu, là người thừa kế tập đoàn Cảnh Thịnh, vì sao lại bị thương nhiều như vậy?

Thượng Quan Ngưng tay không nhịn được xoa cánh tay của anh, đầu ngón tay man mát nhẹ nhàng xoa xoa những vết tích kia, bây giờ xem ra vẫn có chút dữ tợn.

Cảnh Dật Thần chính là đang băng bó tay bỗng nhiên cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, bình tĩnh đem băng gạc thắt.

Cô đem tay mềm mại sờ xoạng ở trên cánh tay của anh, dẫn theo một trận xúc cảm đau lòng.

"Có phải là hơi doạ người?"

Thượng Quan Ngưng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Không có, tôi không sợ, chẳng qua là cảm thấy... Sẽ rất đau."

Cảnh Dật Thần ý cười dần dần lan tràn đến đáy mắt, anh đem hòm thuốc thu thập xong, phóng tới một bên, sau đó đem Thượng Quan Ngưng kéo vào trong lồng ngực, ở bên tai cô trầm thấp nói: "Em bị thương, đêm nay trước hết buông tha, chờ em khỏe rồi bồi thường cho anh."

Thượng Quan Ngưng gò má năng lợi hại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Dật Thần thấy dáng vẻ cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút mất mát, anh dùng tay giơ lên cằm của cô, liền hôn xuống bờ môi trơn bóng tươi đẹp.

Tựa hồ là giống như trừng phạt cô vậy, anh hôn cũng không ôn nhu, không chút khách khí cạy hàm răng cô ra, công thành đoạt đất bình thường truy đuổi mềm mại thiệt, có vẻ bá đạo mà xâm lược.

Không biết qua bao lâu, Cảnh Dật Thần không cẩn thận chạm vài vết thương vừa được băng bó của Thượng Quan Ngưng, nghe cô hô hấp có chút khó lúc này mới ép buộc chính mình ngừng lại.

Cảnh Dật Thần dùng âm thanh trầm thấp mà lại có chút khàn khàn thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, bảo bối, để anh ôm một lúc, chỉ một lúc..."

Trên người anh có một loại mùi thơm ngát nhàn nhạt, ôm ấp lại hết sức thoải mái, Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Kết quả ngày thứ hai rời giường, phát hiện hai người vẫn duy trì một tư thế.

Cô đỏ mặt từ trong ngực của anh đi ra, không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "Làm sao cả người đều không có khí lực, vừa chua xót lại đau..."

"Vợ, em bị làm sao?"

Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ phía sau cô truyền đến, dọa cô nhảy một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc