HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An vẫn đang an ủi bản thân, không sao đâu, đây là lần cuối cô gặp Mộc Thanh, chắc chắn sau này sẽ không bao giờ đến nữa.

Chính cô cũng không biết, đã có bao nhiêu cái “lần cuối” rồi.

Triệu An An kéo thấp vành nón, vội vã đi vào bệnh viện, giống như kẻ trộm lặng lẽ đi vào văn phòng Mộc Thanh.

Trong lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao lại khẩn trương đến thế.

Dây dưa một lát lâu, Triệu An An mới run rẩy mở cửa.

Kết quả, trong văn phòng không có một bóng người!

Lúc đầu Triệu An An vẫn đang trốn tránh lập tức đứng thẳng người, đây là chuyện gì?!

Sao Mộc Thanh không có ở trong văn phòng?

Cô đã cố ý lên mạng tìm hiểu, mấy ngày nay Mộc Thanh không có ca mỗ nào hết, thật ra, đã một tháng rồi anh chưa mổ lần nào, cho nên Triệu An An mới nghi ngờ việc Mộc Thanh đã bị Mộc Vấn Sinh vứt bỏ, nếu không với y thuật của Mộc Thanh, ngày nào cũng có bệnh nhân muốn anh mổ cho mình.

Trang mạng của bệnh viện Mộc thị có ghi rõ ràng lịch hẹn của các bác sĩ, nhật trình của những bác sĩ khác đều chật chội, chỉ có Mộc Thanh là trống rỗng!

Phải biết rằng, trước kia Mộc Thanh là bác sĩ bận rộn nhất!

Triệu An An cảm thấy, đều là cô làm cho Mộc Thanh trở thành thế này, cho nên mới mặt dày đi cầu xin Mộc Vấn Sinh, nhờ ông khôi phục chức vị viện trưởng cho Mộc Thanh.

Kết quả, hôm nay Mộc Thanh không có ở trong bệnh viện!

Bình thường anh đều ở trong bệnh viện mà không đi đâu hết, theo như lời anh nói, bệnh viện là nhà của anh, ở trong này, anh như cá ở trong nước, anh mới có giá trị.

Cho dù không có ca mỗ, không có bệnh nhân, nhưng với tính cách của Mộc Thanh, anh sẽ ở trong phòng xem sách y dược!

Triệu An An đứng ở đó sửng sốt một lát lâu, sau đó xoay người đi đến đại sảnh bệnh viện.

“Xin hỏi, bác sĩ Mộc Thanh có ở đây không? Tôi muốn khám bệnh.”

Y tá nghi ngờ nhìn cô, nhìn chằm chằm Triệu An An thật lâu mà không trả lời.

Không thể trách y tá, Triệu An An đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang che hết cả mặt, làm cho người ta cảm thấy giống như cô đang định đi ăn cướp.

Triệu An An nhìn thấy y tá không nói lời nào, lập tức nổi giận: “Nhìn gì! Tôi bịt mặt thì sao? Tôi có bệnh, tôi nguyện ý, cô quản được tôi sao?”

Giọng điệu điển hình của ác bá làm y tá hoảng sợ cuống quít xem xét tình hình bác sĩ trong bệnh viện.

“Hôm nay bác sĩ Mộc không tới, nếu không thì chị tìm bác sĩ khác được không?”

“Vì sao không tới?”

Chuyện này, sao một y tá nhỏ như cô lại biết chứ!

“Tôi không rõ.”

“Khi nào thì sẽ đến?”

“Không biết.”

“Ngày mai có tới không?”

“Không rõ, có lẽ là có?”

Triệu An An tức giận: “Cô làm y tá thế nào vậy hả, hỏi cái gì cũng không biết!”

Y tá nhỏ sắp khóc luôn rồi, cô chỉ là y tá thực tập mà thôi, sao cô có thể hiểu rõ lịch trình của bác đứng đầu Mộc Thanh chứ!

Nhưng mà cô biết, bác sĩ Mộc Thanh đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, cô ước gì mình có thể trở thành bạn gái anh, thế nhưng có rất nhiều người thích Mộc Thanh, căn bản là không tới phiên cô!

Bây giờ, chỉ cần ai dám hỏi chuyện Mộc Thanh thì chắc chắn sẽ bị một đám phụ nữ vây đánh, sao cô dám hỏi thăm khi nào thì Mộc Thanh đi làm chứ!

Triệu An An tức giận, cố gắng áp chế bực bội trong lòng, lại hỏi: “Bây giờ Mộc Thanh lên làm viện trưởng chưa?”

Y tá sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không có không có, viện trưởng vẫn là viện trưởng Mộc - Mộc Đồng, không phải bác sĩ Mộc Thanh.”

Mộc Thanh không lên làm viện trưởng!

Ông cụ Mộc Vấn Sinh kia, vậy mà dám lừa cô!

Triệu An An rất tức giận, lập tức quay người bước đi.

Cô nghĩ, có lẽ Mộc Thanh đã bị Mộc Vấn Sinh vứt bỏ rồi, đừng nói là viện trưởng, thậm chí rất có thể đã bị đuổi khỏi bệnh viện Mộc thị luôn rồi!

Chính là, chờ đến khi cô tức giận rời khỏi bệnh viện, cô mới nhớ tới, cho dù Mộc Vấn Sinh vứt bỏ Mộc Thanh, chẳng lẽ cô còn có thể chạy đến Mộc gia, cầu xin Mộc Vấn Sinh một lần nữa sao?

Mặt mũi của Mộc Vấn Sinh cũng quá kém rồi đó, hôm qua vừa mới đồng ý, vậy mà hôm nay đã trở mặt rồi!

Triệu An An đau lòng muốn chết, tâm nguyện lớn nhất đời này của Mộc Thanh là trở thành bác sĩ đứng đầu, anh muốn phát triển bệnh viện Mộc thị trở thành bệnh viện quý tộc tốt nhất, chính là bây giờ đều bị huỷ hết.

Cô đeo balô bước đi không mục đích trên đường, không chú ý đến phía sau đang có một người đi theo mình.

Thật ra, hôm nay khi Triệu An An ra khỏi cửa thì Trịnh Kinh đã đi theo cô rồi.

Tuy Đường Thư Niên đã được giải quyết, nhưng mà vẫn còn Dương Mộc Yên như hổ rình mồi! Đối với Dương Mộc Yên, Triệu An An còn có tác dụng lớn hơn nữa, xác suất ả ra tay đối phó Triệu An An cực kỳ lớn.

Cho nên không thể để Triệu An An ra ngoài một mình, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Còn nữa, lỡ như Triệu An An lại bỏ nhà ra đi lần nữa, vậy đúng là ép chết Mộc Thanh.

Cho nên từ khi Trịnh Kinh nhận được điện thoại của người hầu Triệu gia thì hắn lập tức đi theo Triệu An An.

Năng lực theo dõi của Trịnh Kinh rất mạnh, hắn đã được huấn luyện đặc thù, với trình độ như Triệu An An, chỉ cần hắn cố ý trốn thì cô không thể nào phát hiện ra được.

Triệu An An đi tới, đột nhiên phát hiện, cô rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, chờ đến khi cô tỉnh táo lại, cô phát hiện mình vậy mà vô tình đi đến nhà trọ của Mộc Thanh.

Là rất nhớ anh sao?

Hay là con đường này đã khắc sâu vào đầu cô, cho nên cho dù cô rất bất an hoảng hốt cũng có thể đi đến nơi này.

Triệu An An xoay người, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà chưa đi được vài bước, cô đột nhiên dừng lại.

Nếu không, đi lên nhìn xem Mộc Thanh có ở nhà hay không? Bây giờ cô còn giữ chìa khoá nhà anh, muốn đi vào rất dễ dàng.

Trong đầu Triệu An An xuất hiện ý nghĩ này, cho dù cô muốn khống chế cũng không khống chế được.

Ánh sáng trong mắt cô loé lên rồi biến mất, sau đó lại xoay người, tiếp tục đi đến nhà Mộc Thanh.

Nhưng mà khi dừng trước cửa, cô lại do dự.

Hình như không được, nếu như Mộc Thanh có ở nhà, vậy cô nên nói gì giờ? Chẳng lẽ muốn nói, em đi ngang qua nơi này, tiện đường nên vào xem?

Này quá giả rồi!

Không nên không nên, lần trước cãi nhau với Mộc Thanh cứng rắn như vậy, không chịu gả cho anh, ngay cả câu “Em đừng cầu xin được gả cho anh” mà Mộc Thanh cũng đã nói, sao cô lại có thể đi tìm anh!

Huống chi, hôm qua cô đồng ý với bà ngoại thế nào, không phải đã nói không bao giờ gặp Mộc Thanh nữa sao? Không phải đã nói muốn Mộc Thanh hoàn toàn quên cô sao?

Không thể kéo chân Mộc Thanh nữa!

Triệu An An nắm chặt hai tay, bước chân nặng nề rời xa nhà trọ.

Nhưng mà khi cô đi xa, cảm giác không muốn và lo lắng lại xông ra.

Phải liếc mắt một cái, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi!

Cô lặng lẽ đi vào, chắc chắn Mộc Thanh sẽ không phát hiện ra, còn nữa, nói không chừng Mộc Thanh không có ở nhà đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc