HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng lập tức bị dời đi lực chú ý, cô cho rằng miệng vết thương của Cảnh Dật Thần lại bắt đầu đau, có chút lo lắng sờ sờ ngực hắn, “Làm sao vậy? Thân thể anh có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cảnh Dật Thần bị bàn tay ấm áp của cô sờ hơi có chút tâm viên ý mã, sắc mặt lại bình thản nói: “Anh không có việc gì, chính Mộc Thanh từng nói qua, sau hai ngày chúng ta phải quay lại kiểm tra một chút, để tránh lưu lại di chứng.”

Hiện tại cánh tay của Thượng Quan Ngưng vẫn bị đau, cho nên đối với lời nói của Cảnh Dật Thần cũng không có nghi ngờ.

Chính là đến khi tới bệnh viện Mộc thị, lại phát hiện sắc mặt của Mộc Thanh có chút cổ quái.

Kỳ quái, Mộc Thanh bình thường hoặc là dáng vẻ cà lơ phất phơ hoặc là dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, một khi đem chính mình thu thập sạch sẽ mặc vào áo blouse trắng, vậy tuyệt đối là một thanh niên đẹp trai ngời ngời, nhưng lại có một chút…… Đáng khinh?

Cô quay đầu nhìn nhìn Cảnh Dật Thần, lại thấy sắc mặt hắn thản nhiên, không khác bình thường, lại nhìn Mộc Thanh, hắn giống như đã khôi phục dáng vẻ một bác sĩ cao cấp tỏa ra ánh hoàng quang.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều.

Cô không nhìn thấy, Cảnh Dật Thần dùng ánh mắt lạnh băng như đao nhìn lướt qua Mộc Thanh, Mộc Thanh sợ tới mức run run, lập tức cũng không dám cười đùa!

Mộc Thanh không kiểm tra cánh tay phải bị thương của Thượng Quan Ngưng trước, mà là cười nói: “Trước đưa tay trái cho tôi.”

Thượng Quan Ngưng nghi ngờ đem ống tay áo cuốn lên một đoạn, rồi sau đó đưa tay trái cho hắn.

Mộc Thanh không nói chuyện nữa, mà là cực kì chuyên chú bắt đầu xem mạch cho cô.

Thượng Quan Ngưng biết y thuật trung y của Mộc Thanh là do Mộc lão gia tử truyền dạy, ở toàn thế giới một mình một phương pháp, trình độ y thuật cực kì cao, cho nên cũng không có để ý, chỉ cho rằng hắn là thông qua phương thức bắt mạch xem xét tình trạng sức khỏe của cô.

Lần này thời gian xem mạch cực kì lâu, hơn nữa Mộc Thanh cẩn thận luân phiên thay đổi hai tay trái phải của Thượng Quan Ngưng.

Thẳng đến Cảnh Dật Thần chau mày, Mộc Thanh mới lấy ra tay.

Hắn đương nhiên biết, Cảnh đại thiếu là vì cái gì nhíu mày, hắn là ghét bỏ chính mình cầm tay Thượng Quan Ngưng thời gian quá lâu!

Hắn bất đắc dĩ đối với Cảnh Dật Thần trợn trắng mắt, không tiếng động lên án: Tôi không sờ thời gian lâu một chút có thể biết được rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề sao? Tôi là bác sĩ, không phải người thường, xem mạch đương nhiên phải cầm tay của cô ấy, cậu loại dấm này cũng ăn được, quả thực hết đường cứu chữa!

Cảnh Dật Thần biết ý tứ của Mộc Thanh, hắn hừ lạnh một tiếng không có nói chuyện.

Hắn không dùng dụng cụ kiểm tra thân thể, bởi vì gần đây những loại máy móc đó đều có phóng xạ rất mạnh, sẽ đối với cơ thể Thượng Quan Ngưng tạo thành tổn hại nhất định, thứ hai, là bởi vì y thuật của Mộc Thanh ở rất nhiều thời điểm so máy móc còn muốn chuẩn xác và nhanh chóng hơn.

Nhưng là muốn hắn kiểm tra thân thể cho Thượng Quan Ngưng, lại không cho hắn ở cánh tay cô sờ tới sờ lui! Hắn là bác sĩ cũng không chịu được!

Cho nên, Cảnh Dật Thần nhìn ngón tay của Mộc Thanh để trên cổ tay tinh tế trắng nõn của Thượng Quan Ngưng, hắn liền cảm thấy muốn đem hai ngón tay kia chém rớt!

Mộc Thanh chỉ cảm thấy tay mình chợt lạnh, giống như muốn đứt lìa! Cảnh đại thiếu dùng ánh mắt giết người nhìn hắn!

Hắn sợ tới mức một run run, nhanh chóng nói: “Chị dâu, tôi đã cẩn thận kiểm tra qua, thân thể của chị không có vấn đề gì, khôi phục rất tốt, nhưng là một tháng tới đây, tay không nên cầm vật nặng, để tránh ảnh hưởng tới việc khép lại của miệng vết thương. Chờ thêm nửa tháng, chị lại đến một lần, đến lúc đó còn muốn chụp CT nhìn xem, bảo đảm xương cốt đều còn tốt.”

Lúc ấy viên đạn găm cánh tay Thượng Quan Ngưng, khiến cho xương cốt bị nứt một chút, vì đề phòng ngày sau xuất hiện vấn đề, Mộc Thanh cẩn thận dặn dò.

Thượng Quan Ngưng nhất nhất ghi nhớ trong lòng, cảm kích gật đầu, sau đó cùng hắn nói lời cảm ơn.

Cảnh Dật Thần lại trực tiếp kéo cô về phía sau mình, sau đó ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói với Mộc Thanh: “Được rồi, đến tôi!”

Mộc Thanh nhìn nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, một hồi lâu mới nói: “Tôi muốn chạm vào cổ tay của cậu, cậu xác định không thành vấn đề? Cậu có thể cam đoan sẽ không đem tay của tôi trực tiếp bẻ gãy? Cam đoan không đem tôi từ trên cửa sổ ném xuống? Nửa đời sau của tôi còn muốn dựa vào đôi tay nuôi sống cả gia đình lớn nhỏ, cậu ngàn vạn lần không thể xúc động a! Tôi mà chết, là không có ai có thể xem bệnh cho cậu đâu!”

Hắn biết, ngay cả quần áo Cảnh Dật Thần đều không cho người khác chạm vào, càng đừng nói thân thể trực tiếp đụng chạm! Cho nên trước tiên hắn phải hỏi trước đề phòng!

Hắn trước kia bởi vì trong lúc vô tình chạm phải bả vai Cảnh Dật Thần hai lần, kết quả mỗi lần đều bị hắn quăng ngã nửa tháng không xuống được giường!

Hắn còn gặp qua, trước kia Cảnh Dật Thần bị thương vô cùng nghiêm trọng, y tá bệnh viện muốn truyền dịch cho hắn, kết quả bởi vì y tá không cẩn thận đụng vào tay hắn, hắn không chỉ trực tiếp đá y tá đó hộc máu, hơn nữa chính mình còn nôn mửa không ngừng, chết sống không chịu truyền dịch! Muốn truyền dịch phải cắm kim tiêm vào mạch máu trên mu bàn tay, sao có thể không đụng tới hắn tay, y tá cùng bác sĩ không ai có thể làm được!

Nhớ lại đủ loại bất hạnh trong quá khứ, làm cho Mộc Thanh không dám đụng vào tên tử thần trước mắt này!

Mộc Thanh cũng không biết, Thượng Quan Ngưng làm sao có thể tiếp cận Cảnh Dật Thần, cô làm như thế nào chạm vào hắn đều không sao, thoạt nhìn hắn đối với Thượng Quan Ngưng một chút cũng không bài xích, thật là một việc kì lạ!

Hắn vốn dĩ cho rằng thói sạch sẽ của Cảnh Dật Thần rất nghiêm trọng, hiện tại xem ra giống như không phải như vậy!

Cảnh Dật Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộc Thanh một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng nói lời vô nghĩa, động tác nhanh một chút, chậm chạp thì tôi cũng không thể cam đoan hậu quả cậu phải nhận là cái gì.”

Kia ý tứ chính là, hắn rất có khả năng mấy khống chế mà đánh người!

Mộc Thanh hiện tại rất muốn đứng lên đập bàn: Rốt cuộc là cậu cần tôi tới xem bệnh, hay là tôi cần cậu tới xem bệnh?! Như thế nào đi cầu xin người khác còn bá đạo lạnh lùng như vậy! Hắn cực cực khổ khổ đọc nhiều sách y như vậy, làm nhiều lần giải phẫu như vậy, cuối cùng trở thành một bác sĩ tài giỏi, kết quả vẫn phải chịu áp bách!

Lão tử không làm!

Đương nhiên, Mộc Thanh chỉ có thể mơ mộng hão huyền, tự nghĩ mà thôi. Những lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra, nếu không Cảnh Dật Thần liền lập tức giết hắn!

Mộc Thanh ở trong lòng thở dài, nhưng thật ra hắn cũng rất vui vẻ.

Toàn bộ thành phố A, Cảnh Dật Thần cũng chỉ tin tưởng một mình hắn mà thôi, quan hệ mật thiết như vậy, người khác muốn cầu cũng không được, hắn như thế nào sẽ phá hư!

Nhìn đến sắc mặt Cảnh Dật Thần càng ngày càng lạnh, Mộc Thanh vẫn là ngoan ngoãn lấy lòng, đem ngón tay để ở trên cổ tay cực kì cao quý của Cảnh đại thiếu.

Vừa chạm vào Cảnh Dật Thần, Mộc Thanh rõ ràng cảm giác được cơ thể Cảnh Dật Thần cứng đờ, hắn cả người đều căng cứng, sau đó sắc mặt rất nhanh liền trở nên tái nhợt đáng sợ!

Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy! Tay của một bác sĩ như hắn mỗi ngày đều sẽ tiêu độc rất nhiều lần, lại không phải bị bẩn như vậy, như thế nào mới chạm vào hắn một chút liền cảm thấy ghê tởm giống như ăn phân?!

Thượng Quan Ngưng vừa mới còn đối với Mộc Thanh nói tràn ngập nghi ngờ, không rõ tại sao bắt mạch cho Cảnh Dật Thần còn cố ý hỏi hắn một chút, có thể chạm vào cổ tay hắn hay không, hiện tại nhìn thấy Mộc Thanh mới vừa đem ngón tay để lên cổ tay của Cảnh Dật Thần, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, không khỏi giật nảy mình.

Bình luận

Truyện đang đọc