HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn lên cẳng chân cô, sau đó nói với giọng điệu nghiêm túc: “A Ngưng, sau này em bị thương phải nói cho anh biết, anh sẽ đòi lại công bằng cho em, không được chịu đựng, biết chưa?”

Lúc trước, Thượng Quan Ngưng không phải là người yếu ớt, cô có thể chịu khổ, khi bị người khác xúc phạm, cô cũng có thể tự mình gánh vác, cô chưa bao giờ kể khổ với ai, cho dù là người cô yêu nhất, cô cũng sẽ không nói cho họ biết, cô chỉ nói chuyện vui, không bao giờ kể chuyện buồn.

Nhưng mà, bây giờ Cảnh Dật Thần sủng cô như thế, che chở cho cô, làm cô biến thành cô gái yếu đuối -- Có thể làm nũng, có thể tức giận, có thể tâm sự, cũng có thể tố cáo.

Hốc mắt Thượng Quan Ngưng ẩm ướt, nói khẽ: “Ông xã, anh như vậy, sẽ tạo thành thói xấu cho em...”

Cảnh Thật Thần cười ôm cô vào trong lồng ngực, vừa nhẹ nhàng rửa sạch cẳng chân vừa nói với giọng điệu cưng chiều: “Đúng là anh muốn tạo thành thói quen xấu cho em, như vậy mới có thể giữ em ở bên cạnh anh mãi mãi. Người phụ nữ mà Cảnh Dật Thần anh thích, cho dù hư hỏng cũng có anh cưng chiều, sợ gì.”

Anh rất thích nghe Thượng Quan Ngưng gọi mình là “ông xã”, điều đó làm anh cảm thấy cô rất ỷ lại vào mình, làm anh có cảm giác tự hào khi trở thành chồng của cô.

Tắm rửa xong, sau khi rời khỏi phòng tắm, Cảnh Dật Thần mặc quần áo cho Thượng Quan Ngưng rồi đi tìm hòm thuốc, lấy thuốc mỡ bôi vào vết thương trên cẳng chân cô.

Bên trong phòng ngủ sáng hơn nhà tắm, cho nên những vết thương trên chân cô hiện ra còn rõ ràng hơn.

Cảnh Dật Thần đau lòng không chịu được, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc vừa hỏi: “Bảo bối, còn đau không?”

Trên mặt Thượng Quan Ngưng xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng: “Lúc đầu rất là đau, nhưng mà bây giờ có anh tự tay bôi thuốc cho em, không còn đau chút nào, rất thoải mái.”

Thật ra vẫn còn hơi đau.

Ngày hôm qua, cô đạp Đường Vận, đương nhiên Đường Vận cũng cấu vào chân cô, móng tay cô ta rất nhọn, cấu thật sâu vào da thịt Thượng Quan Ngưng, còn chảy máu nữa, sao có thể không đau được chứ.

Đêm qua bởi vì rất đau lòng, cho nên cô không đi tắm, cũng quên mất vết thương trên chân, hôm nay lúc đi tắm lại dính nước, cho nên cảm thấy rất đau.

Chính là, cô không muốn làm Cảnh Dật Thần lo lắng, hơn nữa, có anh ở bên cạnh, yêu thương chăm sóc cô như vậy, cô cảm thấy vết thương đó cũng không đáng để nhắc đến.

Bôi thuốc xong, Cảnh Dật Thần đi cất hòm thuốc, sau đó lấy máy sấy sấy tóc cho Thượng Quan Ngưng, động tác của anh rất thuần thục, bởi vì anh đã sấy tóc cho cô rất nhiều lần.

Thượng Quan Ngưng ôm thắt lưng anh, thoả mãn ngồi yên cho Cảnh Dật Thần sấy tóc.

Cô không biết có phải ai cũng đối xử với vợ mình tốt như vậy hay không, cô chỉ biết, ngoại trừ Cảnh Dật Thần, sẽ không bao giờ có người nào yêu cô như anh nữa.

Sấy tóc xong, hai người cùng nhau xuống lầu ăn trưa.

Thượng Quan Ngưng vừa ngồi xuống bàn đã bị thức ăn trên bàn hấp dẫn.

Thức ăn rất đơn giản, đều là những món được làm rất dễ dàng, nhưng nhìn rất tươi mới và ngon miệng, cũng có vài món mà Thượng Quan Ngưng không biết tên.

Cảnh Dật Thần cười nói: “Đây đều là rau dại, là do mẹ Phúc đi theo người ta ra ruộng hái về, em ăn thử đi.”

Thượng Quan Ngưng ăn mỗi món một chút, hai mắt lập tức toả sáng nói: “Ăn ngon thật!”

Cô nói xong, nhanh chóng ăn sạch rau dại, cũng uống hết một chén cháo tề thái.

Cô ăn cơm cứ như gió cuốn mây tan, Cảnh Dật Thần ngồi đối diện thì vẫn tao nhã ăn uống như trước, anh ăn không nhiều, chỉ uống nửa chén cháo.

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn anh: “Ngon lắm mà, anh ăn nhiều chút đi!”

Cảnh Dật Thần cười như mếu: “Những thứ này là chuẩn bị cho em, anh là người có khẩu vị thanh cao, loại thức ăn thế này, căn bản là không thể nào nuốt được.”

Thượng Quan Ngưng chán nản, nói giống như cô là người không biết thưởng thức vậy, tuy những thứ này không có tên, nhưng mà ăn ngon lắm mà, rất đặc sắc.

Đại khái chính là Cảnh Dật Thần không quen ăn những thứ này, khẩu vị của anh cực kỳ bắt bẻ đối với các loại thực vật.

Ngoại trừ đầu bếp lão Đỗ làm đồ ăn có thể lọt vào mắt anh, thức ăn của những người khác, anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi bỏ qua.

Ăn trưa xong, hai người ngủ trưa một lát, chờ đến khi mặt trời đã ngã về Tây, Cảnh Dật Thần liền dẫn Thượng Quan Ngưng ra ngoài chơi.

Ở đây có một mảnh đất rất lớn, đều là tài sản riêng của nhà họ Cảnh, kể cả đống biệt thự ở nơi này, cũng do tập đoàn Cảnh Thịnh đầu tư khai thác.

Xuyên qua đồng ruộng xanh mướt, hai người đi đến dòng suối nhỏ, nước trong veo đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, dòng suối nhỏ rất cạn, những chú cá đang bơi qua bơi lại, hạt cát sạch sẽ bập bềnh trong dòng nước, nhìn rất thú vị.

Hai người đi bộ trên bờ cát dọc theo dòng suối, tiếng chim sẻ ríu rít ngoài đồng hoà với tiếng đùa giỡn của bọn trẻ ở nơi xa.

Thượng Quan Ngưng là người lớn lên ở trong thành phố, chưa từng sống ở nông thôn, tuy nơi này có rất nhiều cây nông nghiệp mà cô không biết gọi tên, nhưng không ai có thể ghét bỏ hơi thở đơn giản chất phác ở nơi này.

Hoàn cảnh như vậy, không đấu đá, không công danh lợi lộc hỗn loạn, yên bình như chốn bồng lai, làm cho tâm hồn mỗi người trầm tĩnh lại, tâm tình sung sướng và thoải mái.

Thượng Quang Ngưng đi một lát, đột nhiên dừng lại, sau đó tháo giày và vớ cầm trong tay.

Cô hưng phấn nói: “Em muốn xuống nước!”

Cảnh Dật Thần nhận lấy giày và vớ từ trong tay cô, cười cưng chiều: “Được, cẩn thận một chút, đừng để trượt chân. Còn có, cẳng chân em vừa mới bôi thuốc, đừng để miệng vết thương bị dính nước.”

Dòng suối nhỏ rất cạn, lại trong veo, Thượng Quan Ngưng đi xuống, vừa tới mắt cá chân.

Sắp vào thu rồi nên nước trong suối có hơi lạnh, nhưng nó làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Cô vui vẻ đi tới đi lui trong nước, doạ vài con cá không biết đang xảy ra chuyện gì bơi mất, nhìn thấy như thế, cô cười to không ngừng.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, hình như cô nhớ đến chuyện trước đây, đó là khi cậu dẫn cô đến bờ sông câu cá, cô không thèm suy nghĩ mà đã muốn đi nghịch nước. Có khi cậu sẽ dẫn cô đến khu nước cạn chơi đùa một lát, có khi lại không đồng ý cho cô xuống nước dù cô đã năn nỉ thế nào, nhưng hắn càng không đồng ý, cô lại càng muốn tìm cách xuống nước.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy bộ dáng thoải mái cười lớn của cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.

Vợ của hắn, là cô gái dễ thoả mãn như thế, chỉ cần một chuyện nhỏ, cũng có thể làm cô vui vẻ thật lâu.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô chơi rất vui, suy nghĩ một lát, cũng tháo giày và vớ, sau đó đặt giày của hai người trên bờ cát cạnh bờ sông, đi vào trong dòng suối nhỏ.

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy anh bước vào, cười còn rực rỡ hơn, cô còn cố ý vẩy nước lên người anh.

Cảnh Dật Thần cười che lại, sau đó cũng giống cô chơi trò tát nước lẫn nhau đầy vẻ ngây thơ.

Bình luận

Truyện đang đọc