HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Gió nhẹ ấm áp, thổi bay rèm che trắng noãn, làm nó giống như tinh linh đang khiêu vũ, lại giống tiên tử uyển chuyển cả người.

Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chói mắt mà ấp áp, đánh thức linh hồn đang say ngủ.

Ý thức hắn có hơi hỗn loạn, trí nhớ vụn vặt, trong lúc nhất thời, hắn không nhớ được mình là ai.

Hắn mơ hồ cảm thấy được, mình đã ngủ say rất lâu rồi, nhưng mà lại không thể tỉnh lại, luôn bị ác mộng cuốn lấy.

Trong ác mộng kia, có mưa to gió dữ, có tiếng sấm vang dội, có một gương mặt xinh như búp bê, có một viên đạn bắn vào ấn đường hắn.

Trí nhớ nứt ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn cả người làm hắn chìm vào mê mang.

Mùi kẹo quen thuộc bay đến bên người, có tiếng nói ôn nhu và tiếng thở dài nhè nhẹ bên tai hắn.

Là ai?

Vì sao hắn lại không nhớ?

Hắn cảm thấy mùi kẹo bên cạnh đang cách xa mình, hắn liều mạng muốn bắt lấy, dưới đáy lòng hắn hò hét: Đừng đi, không cần đi! Ở lại, giúp tôi!

Nhưng mà hình như hơi thở quen thuộc kia không nghe thấy lời kêu gọi từ sâu trong lòng hắn, cô ấy, cuối cùng cũng rời đi.

Xung quanh lại chìm vào lạnh lẽo và cô độc, ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn, nhưng cũng không làm hắn cảm thấy chút ấm áp nào.

Hắn bình tĩnh trở lại.

Mỗi khi nháy mắt, trí nhớ sẽ giống như thuỷ triều tràn tới, hình ảnh vụn vặn nối tiếp nhau, làm hắn nhớ được kiếp này thế nào.

Giữa ấn đường vẫn còn đau đớn, nhưng không thể ngăn cản việc hắn tỉnh dậy.

So với việc quên mất chính mình, quên mất mọi người thì chút đau đớn ấy có đáng gì.

Cảnh Dật Nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chói loá làm hắn nhắm mắt lại theo bản năng.

Hắn vươn tay, che khuất hai mắt mình, sau đó lại chậm rãi mở ra.

Không khí mát mẻ tiến vào phổi hắn, làm cho hắn cảm nhận được vui vẻ khi còn sống.

Hắn còn sống?

Hắn còn sống!

Hắn chưa chết!

Cảnh Dật Nhiên thử đứng dậy, động tác thong thả mà cứng ngắc, có thể thấy được, hắn hôn mê đã lâu.

Trên người mềm nhũn không có khí lức, nhưng mà trong bụng lại không có cảm giác đói khát, có lẽ là vì hắn không ăn này nọ quá lâu, đã quên mất cảm giác đói khát luôn rồi.

Khoảnh khắc viên đạn bắn vào ấn đường hắn, hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.

Hắn bị Cảnh Dật Thần giết!

Tuy hắn không biết vì sao mình lại còn sống, nhưng mà Cảnh Dật Nhiên trước kia, đã bị giết chết!

Giữa ấn đường truyền đến cảm giác đau đớn, làm Cảnh Dật Nhiên không thể không tự hỏi.

Hắn thả lỏng toàn thân, đánh giá bốn phía trong phòng và bên ngoài cửa sổ.

Căn phòng đơn giản sạch sẽ, vách tường màu trắng, rèm che màu trắng, đệm chăn màu trắng, giống như là đang ở bệnh viện, nhưng lại không có mùi thuốc khử trùng như ở bệnh viện.

Ngoài cửa sổ, dưới thảm cỏ xanh mát, các loại hoa đang lẳng lặng nở rộ, đem tới vô số ong bướm và côn trùng.

Cảnh Dật Nhiên yếu ớt dựa vào tường, nhìn kim tiêm trên mu bàn tay mình, nhìn thấy nước thuốc chảy vào thân thể mình, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trên thế giới này, còn ai muốn hắn sống? Còn ai cố gắng cứu hắn?

Ký ức tốt đẹp chính là hơi thở ngọt ngào trong mơ lượn lờ trước mũi hắn, làm hắn cảm thấy cả người thoải mái!

Tiểu Lộc, em đúng là đồ ngốc mà!

Không phải hận anh muốn chết sao?

Anh lợi dụng em, em lại cứu anh khỏi tay thần chết, anh nên làm gì để báo đáp em đây?

Nhân tình này, đúng là quá lớn.

Cảnh Dật Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ vào phổi, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cả người giống như vừa được sinh ra.

Không biết qua bao lâu, cửa bị mở ra, một bóng người xinh xắn lanh lợi đi tới.

Bóng dáng ấy nhìn thấy người đàn ông điên đảo chúng sinh đang ngồi trên giường, đột nhiên dừng bước.

Qua một lúc lâu, hình như cô mới bình tĩnh lại, đi đến trước giường, dùng giọng nói búp bê của mình, thản nhiên nói: “Anh tỉnh.”

Hai mắt Cảnh Dật Nhiên hẹp dài, vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc làm cho bóng dáng đứng bên giường lung lay.

Cảnh Dật Nhiên thản nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, lại mang theo mị hoặc khác thường: “Bảo bối của anh, đã lâu không gặp! Có nhớ anh không?”

Xưng hô cực kỳ thân thiết, giọng điệu đặc biệt, tiếng nói khiêu gợi, chỉ cần là phụ nữ thì đều bị hắn mê hoặc!

Trong lòng Tiểu Lộc rung động, thế nhưng lập tức bị áp xuống, vẫn nói thản nhiên như trước: “Không, ngày nào em cũng gặp anh.”

Cảnh Dật Nhiên nhìn cô gái đã cứu mình.

Cô không mặc trang phục vận động mà mặc bộ quần áo bó màu đen, dáng người khiêu gợi lả lướt hiện ra rõ ràng, mái tóc dài được buộc lại sau đầu, gương mặt trắng nõn không cần trang điểm, đơn thuần như cái tuổi mười tám của cô.

Chính là, cô đeo bao tay, trong tay còn cầm súng, cùng với sát khí thản nhiên trên người làm cho người ta không thể xem nhẹ tính nguy hiểm của cô, hơi thở hờ hững và ánh mắt lạnh lùng đó, không phải thứ mà cô gái mười tám tuổi nào cũng có được.

Đơn thuần, chỉ là vẻ ngoài của cô mà thôi, giết chóc, mới là dấu vết ẩn sâu trong linh hồn.

Đồng tử Cảnh Dật Nhiên co rút, lập tức làm như không có việc gì: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp, so với trang phục vận động rộng thùng thình trước kia thì cái này rất hợp với em!”

Sắc mặt Tiểu Lộc không thay đổi, cô nhìn hắn, dùng giọng nói như búp bên thản nhiên phun ra hai chữ: “Phải không?”

Cảnh Dật Nhiên gật đầu: “Đương nhiên!”’

“Anh đã tỉnh, tôi đi lấy đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?” 

Tiểu Lộc nhét súng vào thắt lưng, động tác đơn giản nhưng khi cô làm lại có cảm giác thoải mái tự nhiên, rõ ràng, cô thường xuyên làm động tác này, nói cách khác, cô thường xuyên dùng súng.

Cảnh Dật Nhiên dựa vào tường, lười biếng nói: “Nếu đầu bị thương, vậy ăn gì bổ não đi, anh muốn ăn tàu hủ nước đường!”

Khoé môi Tiểu Lộc xuất hiện ý cười như có như không, vừa xoay người ra ngoài vừa nói: “Em còn tưởng anh muốn ăn não người, nhưng mà ở đây không phải trong ước, không có bán tàu hủ nước đường, nhưng mà có sữa đậu nành, anh uống tạm đi!”

Cảnh Dật Nhiên bất mãn: “Please, tàu hủ nước đường và sữa đậu nành cách xa nhau lắm đó biết không? Sao em có thể đối xử với người bệnh tuỳ tiện như vậy!”

“Chúng nó có họ hàng gần, đều họ Đậu, công dụng giống nhau, có lẽ có thể bồi bổ cái đầu heo của anh.”

Cảnh Dật Nhiên bật cười, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Tiểu Lộc, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em, Tiểu Lộc.”

Tiểu Lộc không dừng lại, lạnh lùng nói: “Không có gì, Cảnh Dật Nhiên.”

Cảnh Dật Nhiên vẫn nhìn cô, khi cô sắp bước ra ngoài, hắn nói hờ hững: “Hoặc là, tôi nên nói, cám ơn cô, Angel.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bình luận

Truyện đang đọc