HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Tình huốnh của An An có chút đặc thù, tôi không thể không cẩn thận. Cậu tiếp nhận rồi, không thể bỏ dở nửa chừng, chúng ta cũng không biết khi nào bệnh của con bé sẽ tái phát, sau khi tái phát con bé có thể sống bao lâu, cho nên cậu hiện tại có quyền lựa chọn quyền, quyết định rồi thì không thể hối hận.”

Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua tuy rằng vẫn luôn đang mắng Mộc Thanh, quan tâm tới Triệu An An, tâm tình có chút nghiêm trọng nói.

Chủ trị bác sĩ bên đức của Triệu An An có nói qua, thân thể của cô, trước mắt xem ra cũng không tệ lắm, loại bệnh của con bé, có thể khôi phục như vậy là đã rất may mắn.

Nhưng ai cũng không thể cam đoan, bệnh của cô có chuyển biến,cấu hay không.

Triệu An An đã đem sống chết của bản thân coi nhẹ, cô từ lúc nhiễm bệnh đến giờ liền không muốn kết hôn, cho nên mới dứt khoát rời xa Mộc Thanh, không muốn anh phải chịu liên lụy.

Nhưng là, hiện tại bọn họ đã liên lụy ở bên nhau, hơn nữa, nếu Triệu An An cả đời đều bình an không có việc gì, ung thư không tái phát, chẳng lẽ thật sự làm lãng phí cả một đời người?

Người khác đều có đôi có cặp, chỉ có cô một mình cô đơn, đối với người thích náo nhiệt như cô mà nói, là quá tàn nhẫn.

Mộc Thanh hiểu rõ ý của Cảnh Dật Thần, anh lo lắng Triệu An An sống không được lâu lắm, sợ cậu biết bệnh tình của cô tái phát, sẽ vứt bỏ cô.

Sao có thể?

Cậu sẽ vĩnh viễn ở bên An An.

Mộc Thanh có chút đau lòng, có chút hận chính mình! Cậu luôn luôn lấy làm tự hào với y thuật của mình, nhưng lại không có. ách nào cứu chữa cho người mình yêu!

Y học Hiện đại còn không thể trị tận gốc loại bệnh ung thư này, không thể cam đoan cô có thể vẫn luôn khỏe mạnh mà sống sót.

Nhưng cậu chẳng sợ cô chỉ có thể sống một năm, một tháng hay dù chỉ một ngày, cậu vẫn ở bên cạnh cô, cậu chỉ cần quý trọng mỗi giây phút ở bên cô mà thôi!

“Tôi tin, An An sẽ không có việc gì, cô ấy tính cách rộng rãi vui vẻ như vậy, hiện tại thân thể vẫn rất khỏe mạnh, có thể cùng tôi làn bạn tới già. Về sau y học ngày càng phát triển, bệnh viện của chúng ta cũng nghiên cứu tế bào ung thư, tuy rằng không thể trị tận gốc, nhung lại có thể ứng chế lại!"

Mộc Thanh chưa từng làm lộ ra với bất luận ai, thành quả nghiên cứu của bệnh viện, đây là bí mật lớn nhất của bệnh viện bọn họ, nếu nghiên cứu chế tạo thành công, sẽ sinh ra một làn sóng cục lớn. Nhưng hiện tại vẫn còn bằn trong giai đoạn sơ cấp, thí nghiệm trên động vật thì cực kì thành công, nhưng chưa hề thử ở trên con người.

Cậu căn bản không phải bác sĩ chuyên nghiên cứu về tế bào, lĩnh vực cậu am hiểu là giải phẫu ngoại khoa trung y, nhưng từ khi Triệu An An nhiễm bệnh, cậu luôn nghiên cứu về tế bào ung thư, lúc đầu tốn rất nhiều tinh lực, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng đã nghiên cứu qua về phương diện này, ông thậm chí còn đặc biệt đi đến các bệnh viện về ung thư và U để học tập.

Cảnh Dật Thần đầu tư cho bệnh viện Mộc thị một tỷ, có một nửa đã dùng cho việc nghiên cứu phát minh thuốc, bởi vì tài chính đầy đủ, cho nên quá trình nghiên cứu được tiến hành nhanh hơn, đã thu được một kết quả đáng ngạc nhiên.

Cảnh Dật Thần tuy rằng đầu tư cho bệnh viện, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào hoạt động hằng ngày của bệnh viện, anh rất tin tưởng Mộc Thanh. Cho nên anh không biết là bệnh viện nghiên cứu phát minh đột phá như vậy.

Anh ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mộc Thanh: “Cậu có chắc?”

Mộc Thanh cười khổ: “Loại bệnh này không thể chắc chắn chữa khỏi, nhưng loại thuốc này có thể kiềm chế vừa đủ cho bệnh không tái phát nữa. An An ở cùng tôi, tôi có thể chú ý thân thể và trạng thái của cô ấy, mỗi ngày đều có thể kiểm tra thân thể cho cô ấy trước tiên, cô ấy ở với tôi là tốt nhất. Tôi có y thuật, với lại có rất nhiều dụng cụ y học lợi hại, nếu không ngay từ lúc cô ấy xuất hiện tôi đã tìm ra bệnh ngay! Y thuật của tôi bây giờ đã tốt hơn mười năm trước, An An đi theo tôi, cũng sẽ càng thêm an toàn!”

Câu cuối cùng của Mộc Thanh đã thành công đả động đến Cảnh Dật Thần.

Trên thực tế, Triệu Chiêu một lòng muốn Triệu An An gả cho Mộc Thanh, cũng là nguyên nhân này.

Triệu An An không có khả năng ba ngày là chạy đến bệnh viện. Về kiểm tra, Mộc Thanh không cần một đống máy móc kiểm tra đo lường, chỉ cần cậu sờ vào mạch xem vài cái là có thể biết được hết tình trạng của cô, đi theo cậu, Triệu Chiêu cảm thấy con gái an toàn nhất!

Cảnh Dật Thần chỉ là muốn một cái hứa hẹn của Mộc Thanh, anh hiểu biết Mộc Thanh, rất trượng nghĩa, có trách nhiệm mãnh liệt, việc cậu ấy hứa, chắc chắn sẽ nỗ lực để hoàn thành.

Hiện tại Mộc Thanh rõ ràng đã quyết tâm vì Triệu An An mà phụ trách, anh buông tâm, rốt cuộc gật đầu, thanh âm bình đạm nói: “Được, tôi đồng ý!"

Mộc Thanh nghe được những lời này của anh, trong lòng mừng như điên!

Có Cảnh Dật Thần đảm bảo, mọi việc sẽ trở nên không giống nhau, sẽ an toàn hơn!

“A Ngưng đã sớm đồng ý, cô ấy vẫn luôn giúp hai người, điều khó khăn nhất ở hiện tại chỉ có Triệu An An.”

Mộc Thanh đương nhiên có thể nhìn ra Thượng Quan Ngưng vẫn luôn giúp cậu, trên mặt cậu tràn đầy ý cười, ngữ khí rốt cuộc nhẹ nhàng lên: “Chị dâu là người tốt, điểm này tôi đã sớm đã nhìn ra! Hiện tại, cô ấy vẫn là quý nhân của tôi! Lời nói của tôi, An An căn bản nghe không vào, chị dâu nói, cô ấy lại nghe.”

Hai người đang nói, Thượng Quan Ngưng liền lôi kéo Triệu An An đi tới.

“Bác sĩ Mộc, ngày mai An An muốn cùng tôi đi thử lễ phục, tôi mượn cô ấy một ngày.”

Thượng Quan Ngưng vừa dứt lời, Triệu An An liền bất mãn nói: “Cậu là chị dâu tớ, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, cái gì mà mượn anh ta một ngày! Tớ lại không phải người của hắn, sao phải hỏi anh ta!”

“Sao em lại không phải người của tôu? Nếu em còn không xác định, vậy thì hiện tại chúng ta nói rõ một chút, em chính là của tôi, về sau mặc kệ đi chỗ nào, đều phải thông báo cho anh trước!” Mộc Thanh hợp lý hợp tình nói, sau đó còn nói với Thượng Quan Ngưng: “Chị dâu, cho mượn bạn gái một ngày không thành vấn đề, nhưng ngày mai có thể cho em cùng đi được không? Em có thể đi thu bao cho hai ngươi, còn có thể bưng trà đổ nước, còn có thể làm tài xế, còn có thể làm bác sĩ, thế nào?”

Thượng Quan Ngưng vừa muốn nói “Được”, Triệu An An liền một phen đem cô kéo ra phía sau mình, nhíu mày giọng nói lạnh lùng nói: “Anh đi làm gì! Tôi được mời làm phù dâu, đi thử quần áo, anh ở bệnh viện làm việc là được, Đi theo chỉ tổn kéo thấp giá trị nhan sắc và chỉ số thông minh của bọn tôi.”

Mộc Thanh ba mươi tuổi đã trở thành người tinh anh trong giới y học, đối với mọi loại sách đông y đã thuộc làu làu, chỉ số thông minh không thể nghi ngờ là cao hơn Triệu An An rất nhiều, mà giá trị nhan sắc của cậu cũng tuyệt đối bằng chung trở lên, ngũ quan anh tuấn, mặt mày trong sáng, khí chất chói lòa như ánh mặt trời, rất soái khí! Cậu đã từng lên tạp chí TV, được bầu là thiên sứ áo trắng anh tuấn nhất thành phố A! Nếu cậu lớn lên không tốt, thì Dương Mộc Yên mắt cao hơn đỉnh đầu lại nhất kiến chung tình với anh như vậy!

Cho nên, Triệu An An hoàn toàn là chửi bới cậu, không muốn cùng anh đi thử lễ phục cùng.

Mộc Thanh nghe Triệu An An chửi bới, cũng không tức giận, cậu chớp mắt, thần sắc bình tĩnh nói: “Nga, anh còn chưa có nói cho em biết, Cảnh thiếu đã mời anh làm phù rể, cho nên, ngày mai đi thử lễ phục anh cũng đến!”

Bình luận

Truyện đang đọc