HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trong lòng Cảnh Dật Thần hoàn toàn thả lỏng, chỉ cần cô không phải là người cha đưa đến theo dõi anh là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, anh lại có chút bật cười, nếu cha đưa đến giám sát anh nhất định sẽ làm trong bí mật, tìm một người không giỏi, không có tâm cơ, không phải đưa đến một người cái gì cũng viết trên mặt, để bên cạnh anh.

Nhưng thế vậy có thể thấy, người sau lưng Thượng Quan Ngưng và cha anh quan hệ nhất định vô cùng tốt, nếu không sẽ không hứa cho cô làm ở chức vụ cao như vậy.

Vậy, về sau cô sẽ mỗi ngày cùng ở bên cạnh anh, cùng anh như hình với bóng cộng tác?

Sau này công việc có vẻ rất đáng mong đợi.

Cảnh Dật Thần đem tách trà trong tay uống sạch, thuận miệng nói: “Muốn ăn cơm trưa nhanh vậy, hôm nay cô mời khách sao?”

Thương Quan Ngưng là người tính tình không tệ, hôm nay bị anh mặt dày lặp đi lặp lại chọc cho cười lên: “Tôi lần đầu thấy mời khách như thế thật hợp lí hợp tình.”

Cảnh Dật Thần một nửa điểm cũng không có ngượng ngùng, trên gương mặt vẫn treo lên vẻ thản nhiên, giọng nói mang theo vị cười: “Người hẹp hòi, một bữa cơm thôi mà.”

Bao nhiêu người tìm cách mời anh ăn cơm, anh cũng không thèm để ý, hiện tại anh muốn cùng cô ăn cơm, cô thế mà lại không thích.

“Cô vừa mới thất nghiệp, nhanh như thế đã có công việc mới, không mời tôi một bữa cơm sao? Tôi cho cô ăn mừng một chút, không tốt à?”

Thượng Quang Ngưng nhìn anh một cái, rất nhanh quay đầu đi.

Chết toi, âm thanh dễ nghe như vậy coi như xong, đàn ông con trai lớn lên đẹp đẽ như vậy để làm gì?!

Chỉ cần anh ngồi ở đó, sẽ làm cho người khác có dục vọng mà nhào đến. Nếu không phải cô ý chí kiên định, lại dáng vẻ đẹp trai chết người kia, hiện tại động lòng rất đúng.

Lại một lần nữa Thượng Quan Ngưng cảm thấy bản thân không bình thường.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, tim cũng chạm rãi đập vững vàng trở lại, sau đó bình tĩnh nói: “Ồ, có lẽ tôi nên mời anh ăn cơm.”

Cảnh Dật Thần gật đầu, đứng dậy: “Đi thôi.”

Tiểu khu Sơn Hải Lệ Cảnh vị trí có chút chênh lệch, ít người ở, nhà hàng ăn cơm cũng không nhiều.

Cảnh Dật Thần vừa mới chuyển đến, lại không ăn cơm ngoài, đối với những nhà hàng như vậy biết rất ít.

Tuy rằng Thượng Quan Ngưng đã sống ở đây nửa năm, nhưng cô là người rất ít khi ăn cơm ở những nơi gần nhà.

Cho nên, Cảnh Dật Thần đi cùng cô hơn nửa giờ, vậy mà vẫn không tìm được một nha hàng thích hợp.

Thượng Quan Ngưng nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được nữa, bất đắc dĩ nói: “Anh ăn cơm nhất định phải chọn lựa như vậy sao?”

Vừa rồi bọn họ mới đi qua mấy nhà hàng, nhìn sơ qua thấy cũng rất tốt, thế mà Cảnh Dật Thần đều không vừa ý. Anh chọn lựa kĩ càng như thế, bữa cơm hôm nay cũng không cần ăn nữa rồi.

“Không có biện pháp, thẩm vị tôi có chút cao.” Tâm trạng Cảnh Dật Thần thoạt nhìn không tệ, mang theo giọng trêu chọc nói.

Thượng Quan Ngưng lại bị anh da mặt dày đánh bại, một lúc sau mới phát hiện, người này bên ngoài thật lạnh lùng, nhưng bên trong lại đen tối bá đạo không ai bằng.

“Đói bụng?” Cảnh Dật Thần nhìn gương mặt nhỏ như cỡ bàn tay anh của cô đang nhíu lại, giọng nói mang theo một tia dịu dàng khó có thể phát hiện.

“Ừm.” Thượng Quan Ngưng gật đầu, do dự một lúc sau nói: “Hay là, mua một chút nguyên liệu, tôi về nhà nấu cho anh ăn!”

Cảnh Dật Thần khóe môi cong cong.

Anh đã đi như vậy cả nửa ngày, cô cuối cùng cũng hiểu ra, anh không phải đang đợi cô nói những lời này sao!

Nhưng... lại không thể biểu hiện quá rõ ràng.

“Cô biết nấu cơm?”

“Ừm, tôi nấu không tệ đâu!” Thượng Quan Ngưng nói khoác không biết ngượng, trong lòng có chút chột dạ, nhưng lại mang theo gương mặt “tôi rất lợi hại” nhé.

Cảnh Dật Thần cười một cái hời hợt, lại bị bộ mặt tự tin của cô lừa gạt, trong lòng có chút mong chờ.

Hai người vào siêu thị, chọn một vài nguyên liệu, sau đó nhanh đi tính tiền.

Buổi trưa người đi siêu thị tương đối nhiều, hơn nữa phần lớn là phụ nữ đến mua đồ.

Cảnh Dật Thần khí chất, gương mặt đều đặc biệt hơn người, dọc đường đi ai cũng hướng mắt nhìn chằm chằm, thậm chí còn có những cô gái nhỏ ngượng ngừng xin anh kí tên – bọn họ nghĩ anh là người nổi tiếng.

Nếu không phải người anh trên dưới tản ra hơi thở lạnh như băng người lạ chớ lại gần, số người đến xin chữ kí càng nhiều hơn.

Cảnh Dật Thần sớm đã hình thành thói quen bị người khác chăm chú nhìn, có người đến muốn kí tên anh cũng sẽ hờ hững, tự nhiên nghiêm túc lựa chọn thức ăn – anh đi dạo siêu thị mấy lần cũng có vài người cân nhắc lại đây, lúc này cảm thấy rất thú vị.

Nhưng một bên Thượng Quan Ngưng lại không thích nghi được, cô không phải không chịu được người khác nhìn chằm chằm, mà là cùng một lúc có rất nhiều ánh mắt như muốn ăn thịt người lăm lăm vào cô, thật giống như cô đã làm chuyện gì gây nên “thiên nộ nhân oán.”

Nhìn thoáng qua vẻ thờ ơ của Cảnh Dật Thần, đều tại anh, lớn lên quá đẹp trai kêu gọi ong bướm!

Cô tùy tiện lấy mấy thứ rau dưa, kéo nhanh Cảnh Dật Thần bước đi.

Không mua nữa, người cô bị mấy ánh mắt kia ghim đến thủng rồi!

Cảnh Dật Thần được một bàn tay trắng nõn ấm áp mềm mại kéo đi, trong lòng có bao nhiêu cảm xúc đều bắt đầu khỏi động, cả người cũng ấm áp lên.

Anh nghĩ, vừa bị nhiều phụ nữ nhìn chằm chằm như vậy cũng đáng.

Quầy tính tiền nhiều người xếp hàng đông đúc, Thượng Quan Ngưng đi tới bỗng nhiên xoay người muốn nói gì với Cảnh Dật Thần.

Nhưng Canh Dật Thần đi quá nhanh, cô thoáng cái dừng lại, không cẩn thận liền đâm sầm vào lồng ngực anh.

Ngực anh ấm áp rắn chắc, cô cả người đều ngã vào, làm cô có chút đau.

Nhưng Cảnh Dật Thần chỉ cảm thấy, trước ngực cô hai quả mềm mại cùng tiếp xúc thân mật với chính mình, tim anh nhất thời đập nhanh.

Nơi bị đụng đau là trước ngực, nhưng đang ở trước mặt mọi người, Thượng Quan Ngưng vì thế không thể xoa.

Cảnh Dật Thần nhìn dáng vẻ khó xử của cô, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng “bùm” một phát đỏ tợn cả lên, cô ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh liếc một cái, ăn được đậu hủ còn dám chê cười cô!

Cô túm cánh tay đang cầm đồ của Cảnh Dật Thần: “Tôi đi tính tiền, anh ở bên ngoài chờ tôi!” tránh cho anh mang gương mặt này đến làm cho mấy bác gái tiểu cô nương kia thét chói tai.

Cô dùng tông giọng ra lệnh nói, làm cho người ta cảm thấy có chút bá đạo.

Cảnh Dật Thần trước kia không thích nhất người khác dùng giọng điệu như vậy cùng anh nói chuyện, hiện tại không biết ai nhập, rất thích cô như vậy.

Anh miễn cưỡng khống chế bản thân không xoa mái tóc dài mềm mại của cô, gật đầu một cái đi ra khỏi siêu thị.

Thượng Quan Ngưng tìm một quầy thu ngân đang ít người đến tính tiền, nhanh chóng in phiếu thu, cầm theo thức ăn đi ra khỏi siêu thị.

Đó là chiếc xe màu trắng bạc Aston – Martin của Cảnh Dật Thần dừng ở trước cửa ra vào của siêu thị, trên người anh là một bộ Âu phục màu trắng, lại đeo kính đen, lãnh khốc mà tao nhã ngồi ở ghế điều khiển, quý phái mười phần.

Hình ảnh như vậy vô cùng đẹp mắt, làm Thượng Quan Ngưng có một loại suy nghĩ hoàng tử đến đón công chúa mua thức ăn về nhà, một ảo giác tốt đẹp.

Trong xe Cảnh Dật Thần vừa nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài, tao nhã xuống xe, đem đồ vật trong tay cô nhận lấy bỏ vào boot, sau đó mở cửa xe cho cô, chắn tay bảo vệ đỉnh đầu cô, để cô ngồi vào ghế lái phụ.

Chờ Cảnh Dật Thần ngồi vào xe xong, Thượng Quan Ngưng đang không vui lại nở nụ cười – cô cảm thấy Cảnh Dật Thần giống như là đang diễn trò, không ngờ người lạnh như cục sắt vậy mà cũng có một mặt ấm áp.

Đỉnh cấp xe thể thao chở hai người đi qua trong dòng xe cộ, không chú ý đến có người vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm.

Bình luận

Truyện đang đọc