HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An đã càng ngày càng thay đổi rất nhiều.

Mộc Thanh cảm giác được điều này.

Cô trước kia chưa bao giờ thích ở im trong nhà, cô thích chơi, muốn chạy ra ngoài, tình nguyện đi ra đường đánh nhau vóei đám côn đồ cũng không chịu ở nhà trò chuyện với cậu.

Cô trước kia, sẽ không bận tâm đến cảm thụ của cậu, tùy hứng bừa bãi, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, thích mặc gì thì mặc.

Nhưng là hôm nay, cô lại nguyện ở ý ở nhà với cậu, nguyện ý mặc áo sơmi xanh mà cậu thích.

Từ khi nào mà cô bắt đầu thay đổi?

Hình như chính là từ lúc Thượng Quan Ngưng kết hợp với mọi người để bức bách cô.

Mấy tháng qua, cô nhanh chóng trưởng thành, ở trước mặt cậu, cô vẫn là một người con gái hoạt bát rộng rãi, thích nhảy nhót, nhưng ở trước mặt người khác, cô đã trưởng thành, thành thục, sẽ không giống như trước kia, không hề cố kỵ mà nói chuyện.

Triệu An An như vậy càng làm tâm cậu động, càng làm cho cậu quý trọng.

Mộc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn bóng loáng của cô, thần sắc ôn nhu nói: “Buổi chiều không đi, buổi tối cũng có thể đi, bất quá anh cũng phải xin phép bà ngoại, em hôm nay đã một ngày không về nhà, bà khẳng định rất lo lắng.”

Triệu An An vừa nghe là vẫn còn có thể đi, ngay tức khắc liền vui vẻ lên: “Được, chúng ta đi! Rốt cuộc là nơi nào, anh nhất định phải mang em đi với?”

“Là một nơi quan trọng, em nhất định phải tận mắt nhìn thấy, không thì em lại cho rằng anh đang lừa em.”

Cậu không giải thích còn ổn, càng giải thích Triệu An An lại càng tò mò.

Cô cho rằng cậu ở lừa cô lúc nào? Cô nào có!

Rốt cuộc là cái gì?! Thần thần bí bí, hừ!

Quả thật, hiện tại đối với Triệu An An mà nói, đi chỗ nào cũng đều không sao cả, chỉ cần có Mộc Thanh ở bên cô là tốt rồi.

Cô trước kia trải qua quá ít việc, cho nên vẫn luôn không hiểu, hiện tại cô đã hiểu, không có Mộc Thanh, thì nơi đẹp đến kinh người cũng cô đơn, quạnh quẽo. Mà nơi,nào có Mộc Thanh thì nơi quạnh quẽo cũng trở nên ấm áp lên.

Cô dùng nhiều năm như vậy mới đột nhiên nhận thấy rõ, hai người là cần nhau.

Khoảng năm sáu giờ, đúng là thời gian tới lúc ăn cơm chiều.

Mộc Thanh mặc áo sơmi trắng tinh, đứng ở trước bếp, lưu loát thuần thục thâi sợi khoai tây.

Ánh đèn nhu hòa chiếu vào khôn mặt thanh tuấn của hắn, cả người cậu rỏa ra một loại khí,chất ôn như như ngọc.

Triệu An An trong đầu bỗng nhiên toát ra chữ: người đàn ông ấm áp!

Cậu tính cách rộng rãi, tính tình ôn hòa, rất ít khi phát giận, trừ khi cô nói sẽ rời khỏi cậu. nếu không trên mặt hắn vĩnh viễn đều mang theo nụ cười trong sáng, là người luôn tắm mình trong gió xuân.

Cậu y thuật tinh vi, am hiểu cách cứu người.

Trù nghệ của cậu rất giỏi, nấu được thức ăn vừa ngon vừa đẹo mắt lại còn có dinh dưỡng, trong nhà cũng được cậu quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi.

Cậu vừa cẩn thận mà vừa tri kỷ. đem việc nguyệt sự của cô đều nhớ rõ rành mạch, trước tiên giúp cô lấy đồ dùng vệ sinh.

Triệu An An dựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bận rộn đẹp trai dưới ánh đèn, trong lòng suy nghĩ, sao cậu lại không có khuyết điểm?

Khuyết điểm duy nhất, chính là quá si tình? Chỉ yêu một mình cô, có như thế nào cũng không chịu buông tay.

Mộc Thanh thái khoai tây song, đang chuẩn bị thái xà rối. Ngẩng đầu liền thấy Triệu An An đang nhìn chằm chằm chính mình rồi ngây ngô cười, bộ dáng kia, thật giống như đã nhặt được một trăm đồng tiền, sợ bị người khác cướp đi mất.

Mộc Thanh cười đem một miếng cà rốt nhét vào trong miệng Triệu An An, Triệu An An theo bản năng “Răng rắc răng rắc” cắn ăn, chờ đến nuốt xuống mới ý thức được, mình vừa ăn món cà rốt mà mình ghét nhất!

“Không phải em buổi tốt có lúc nhìn vật có chút mơ hồ hay sao? Đó là bệnh quáng gà, ăn nhiều cà rốt một chút đi, sẽ tốt hơn đấy."

Nuốt cũng đã nuốt xuống rồi, Triệu An An không thể nhổ ra, cô đành phải chịu.

Bữa tối rất phong phú, Triệu An An ăn đến nỗi bụng đều to tròn.

Mộc Thanh mang cô đi xuống dưới tầng, thuận tiện gọi điện thoại cho Triệu lão phu nhân, nói cho bà biết là Triệu An An sẽ trở về muộn một chút.

Chờ cho đến khi Triệu An An thoải mái hơn một ít, thì cậu mới lái xe mang cô chạy tới vùng ngoại ô.

Vùng ngoại ô không khí rất tươi mát, hơn nữa cảnh cũng yên tĩnh đẹp đẽ.

Mộc Thanh lái xe, dừng lại ở trước phần kiến trúc màu trắnh. Sau đó xuống xe. Đưa Triệu An An đi vào.

Triệu An An mắt sắc nhìn đến chỗ cửa có một cái bảng hiệu viết: Viện nghiên cứu y học Mộc thị.

Cô có chút nghi hoặc, Mộc Thanh đưa cô tới viện nghiên cứu làm gì?

Cô căn bản còn tưởng rằng sẽ có cái gì lãng mạn kinh ngạc đâu, kết quả căn bản không có, cái kẻ lừa đảo này.

Ở trong lòng cô đem Mộc Thanh chửi thầm, sau đó mới phát giác, hóa ra Mộc Thanh đã đem cô chiều hư, trước kia cho cô kinh ngạc đã thành thói quen, bây giờ trong giây lát không có sự lãng mạn kinh ngạc, cô còn ghét bỏ.

Cô lại ở trong lòng đem mình xem thường một phen, sau đó tò mò đi theo Mộc Thanh vào viện nghiên cứu.

Triệu An An đã đi vào bệnh viện Mộc thị vô số lần, nhưng tới viện nghiên cứu Mộc gia thì lại là lần đầu tiên.

Diệc tích nơi này chiếm ít nhất cũng phải mấy trăm mẫu. Tuy rằng ở ngoại ở ngoại ô thành phố, nhưng khẳng định đã hao tốn rất nhiều của cải, với thực lực của Mộc gia, chắc chắn là không có khả năng tự xây dựng.

Triệu An An đối với tiền tài không có quá nhiều khái niệm, nhưng cũng biết Cảnh gia khẳng định làm đầu tư ở bên trong.

Mộc Thanh trước kia vẫn luôn muốn xây dựng thêm viện nghiên cứu, nhưng bất hạnh là không có tài chính, cho nên cậu năm đó mới không thể không đánh chủ ý tới Dương Mộc Yên.

Cảnh Dật Thần cung cấp cho cậu tài chính kếch xù thì cậu mới hoàn toàn thoát ly khỏi khổ ải, chẳng những xây dựng thêm viện nghiên cứu, hơn nữa ngay cả bệnh viện Mộc cũng làm tu sửa, xây thêm phòng giải phẫu vô khuẩn và giám hộ tiên tiến.

Viện nghiên cứu đèn đuốc sáng trưng, nhân viên nghiên cứu bên trong đều rất bận rộn, không hề tan tầm trở về nghỉ ngơi.

Bọn họ thấy Mộc Thanh, đều chào hỏi cậu, Mộc Thanh cũng mỉm cười đáp lại tất cả.

Vào phòng nghiên cứu của chính hắn, Mộc Thanh mang theo Triệu An An thay quần áo vô khuẩn, mở cửa phòng nghiên cứu bên trong, đi vào.

Không gian bên trong rất lớn. Độ ẩm thấp, không gian rộng lớn được. Hia làm mười mấy gian nhỏ.

Mộc Thanh đưa Triệu An An theo đến một gian nhỏ xem qua.

“Đây là thỏ dùng để làm vật thí nghiệm, phòng này đều là con khỏe mạnh, không có nhiễm bất luận cái chứng bệnh gì, tuổi thọ của nó khoảng từ một năm đến ba năm. Chúng nó rất dễ nuôi, sinh sôi nẩy nở với năng suất cao, tính di truyền cao, thay thế loại hình, sinh lý bệnh lý cũng gần như nhân loại chúng ta, hơn nữa thân thể chỉ có sai biệt rất nhỏ, dễ thí nghiệm để lấy kết quả song song quan sát……”

Triệu An An tò mò nhìn chúng nó, bỗng nhiên có chút hiểu ra Mộc Thanh mang cô tới đây có dụng ý.

An An lẳng lặng đi theo Mộc Thanh đi qua từng phòng, trong phòng, tất cả đều là các giai đoạn thí nghiệm thỏ, có khỏe mạnh, có con lại đã mắc bệnh ung thư, không sống được mấy ngày.

Triệu An An cảm vật nhỏ này đều có chút đáng thương, chúng nó đều là do người đào tạo ra, vừa sinh ra sẽ vì nghiên cứu khoa học mà hiến thân.

Bình luận

Truyện đang đọc