HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An đột ngột bị Mộc Thanh hôn không kịp phòng bị.

Bởi vì cô không phân biệt được, rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực!

Rõ ràng cô ở trong căn hộ kia, bị một kẻ cơ bắp biến thái giam giữ, chạy không thoát khỏi nơi đó, nhưng vừa mới ngủ dậy, liền phát hiện ước nguyện của mình biến thành sự thật, người đàn ông cô yêu nhất, nằm bên người cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô!

Đây không phải nằm mơ chứ?

Cô muốn Mộc Thanh đến điên rồi sao?

Phản ứng thân thể của Triệu An An nhanh hơn cả phản ứng của đại não, hoặc là nói, thân thể của cô thành thật hơn nhiều, có sự yêu thương và quyến luyến với Mộc Thanh.

Cô theo bản năng ôm chặt eo Mộc Thanh, theo bản năng đáp lại nụ hôn của hắn.

Môi lưỡi quấn quít bên nhau, hơi thở giao hòa, tuy hai mà một.

Hơi thở cùng động tác quen thuộc như thế, làm Triệu An An muốn khóc.

Cô không phải một cô gái dễ dàng rơi lệ, giờ phút này lại cảm thấy cái mũi rất chua xót, tình cảm trong lòng cô lấp đầy lồng ngực, làm cô không thể hô hấp.

Mộc Thanh nhớ Triệu An An lâu như vậy, tìm cô lâu như vậy, tình cảm yêu say đắm trong lòng đã sớm không thể khống chế.

Hắn ôm cô gái yêu thương, bàn tay to ôm eo cô, làm cả người cô dán chặt chẽ lên người mình.

Triệu An An đã nửa năm không thân mật tiếp xúc như vậy với Mộc Thanh, thân thể của cô trở nên cực kì mẫn cảm, bàn tay to của Mộc Thanh như lửa nóng, giống như mang theo dòng điện, đụng tới nơi nào, nơi đó sẽ dâng lên từng luồng tê dại khiến cô rùng mình.

“Ừ……” Triệu An An không kiềm chế được nhẹ nhàng rên ra tiếng.

Cô cảm thấy mình trong nháy mắt đã bị Mộc Thanh đốt cháy! Cô muốn cùng Mộc Thanh càn rỡ thiêu đốt, làm ngọn lửa càng cháy càng cao!

Tiếp xúc thân mật như thế, xúc cảm chân thật như thế, tình cảm mãnh liệt như thế, làm Triệu An An biết cô không phải đang mơ mà là hiện thực!

Cô không nằm mơ, Mộc Thanh thật sự tìm được cô!

Cô rốt cuộc chạy trốn ra khỏi nhà giam đã giam giữ cô nửa năm qua!

Cô tự do rồi!

Triệu An An không biết Mộc Thanh làm sao tìm ra cô, có lẽ do người đàn ông giam giữ cô lộ ra sơ hở, lại có lẽ Mộc Thanh ngẫu nhiên phát hiện con heo nhỏ cô vẽ trên hộp mì, mặc kệ là thế nào, hắn đã tìm được cô!

Hắn nhất định chịu rất nhiều khổ sở, mặt Mộc Thanh đen hơn trước, hơn nữa gầy đi không ít, không biết hắn rốt cuộc tìm cô bao lâu rồi mới có thể biến thành dáng vẻ này.

Hắn không nên chật vật như vậy, hắn hẳn phải trong sáng tuấn tú, là ánh mặt trời vui vẻ, là viện trưởng bênh viện quý tộc được mọi người tôn kính cùng khâm phục!

Lòng Triệu An An rất đau, chỉ sợ, hắn đã từ bỏ tất cả, đến Anh quốc không ngừng tìm cô!

Cái đồ ngốc này, cô đã tùy hứng như vậy, lại không nghe lời, đáng giá để hắn trả giá sao?

Triệu An An bỗng nhiên có chút hận chính mình, càng hận bệnh tật đã tra tấn cô mười một năm! Nếu cô khỏe mạnh, thật là tốt biết bao!

Cô chưa từng có khát vọng sống mãnh liệt giống như bây giờ!

Mộc Thanh mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Triệu An An có biến hóa, hắn nỗ lực khống chế động tác tiếp theo của mình, chỉ nhẹ nhàng hôn gương mặt cô, hôn chóp mũi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, dùng sự dịu dàng để trấn an cô.

Triệu An An rất nhanh liền cảm nhận được sự kiềm chế và che chở của Mộc Thanh, cô thả lỏng chính mình, tạm thời quên mất những phiền não và không vui của mình, ôm mặt Mộc Thanh lung tung hôn hắn.

Vốn dĩ Mộc Thanh đã cực lực khắc chế chính mình, bị Triệu An An hôn một chút, trong đầu ầm ầm chấn động, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn, hắn một phen cởi áo ngủ vướng víu của Triệu An An, nhìn dáng người phập phồng quyến rũ của cô, chỉ cảm thấy máu cả người toàn bộ dồn xuống phía dưới.

Đã không có quần áo ngăn cách, Mộc Thanh như cá gặp nước vuốt ve hôn môi âu yếm người phụ nữ của mình.

Triệu An An chỉ cảm thấy bị hắn hôn cả người mất hết sức lực, mềm như bông nằm ở trên giường, tùy ý hắn làm xằng làm bậy.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác sung sướng hạnh phúc, theo bản năng vươn tay, muốn cởi quần áo của Mộc Thanh, chính là trên tay cô không có chút sức lực, thử vài lần đều không cởi được.

Cô dứt khoát không tiếp tục cởi, trực tiếp với tay vào trong quần áo của hắn, không có kết cấu vuốt ve sau lưng rắn rỏi của hắn.

“Thanh……” Triệu An An mị hoặc than nhẹ, dù chỉ là một chữ, vẫn làm cho xương cốt Mộc Thanh mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Triệu An An gọi hắn như vậy, tim của hắn rung động.

Triệu An An cũng không nghĩ tới, giọng nói mị hoặc như vậy lại do cô phát ra, nhưng mà cô chỉ hơi thẹn thùng trong chốc lát, liền lớn mật nâng mặt, giống như trước hôn môi Mộc Thanh, cằm của hắn, cổ của hắn, ngực của hắn.

“Anh đây, An An……” Giọng Mộc Thanh hơi khàn khàn, mang theo tình dục rõ ràng.

“Em muốn anh……”

Trong giọng nói của Triệu An An mang theo một tia ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn lại là vô tận nhớ nhung cùng yêu say đắm.

Trong nháy mắt, bọn họ phảng phất trở về mùa hè mười một năm trước, đó là bọn họ lần đầu tiên ở bên nhau, khẩn trương lại ngượng ngùng, hoảng loạn mà chờ mong.

Bọn họ cho nhau lần đầu tiên, không hề giữ lại dâng hiến cho đối phương, rơi vào biển dục vọng.

Mộc Thanh vẫn luôn yêu thương cô như bảo bối, toàn bộ quá trình, chỉ có lúc ban đầu Triệu An An thấy hơi hơi không khoẻ, về sau tất cả đều là thoải mái cùng vui thích chưa từng có.

Cô chưa bao giờ biết, hóa ra việc âu yếm người đàn ông mình yêu, lại vui sướng nhứ thế, khiến người khác không thể tự kiềm chế.

Hôm nay Mộc Thanh, giống như trở về mười một năm trước, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ, kịch liệt, điên cuồng, gấp không chờ nổi!

“Anh cũng muốn em, An An, cực kì cực kì muốn em……”

Thân thể thân mật tiếp xúc, làm hai linh hồn khô cạn đã lâu đều được mưa móc dễ chịu, trong nháy mắt thân thể hòa làm một, leo lên đỉnh mây cao cao.

Sau hai lần điên cuồng, Mộc Thanh rốt cuộc hơi hơi bình tĩnh trở lại, hắn thương tiếc nhìn Triệu An An mảnh mai chưa từng dựa vào trong ngực hắn như vậy, thấp giọng nói: “An An, rất xin lỗi, anh nhịn không được, anh quá nhớ em……”

Vốn dĩ thân thể Triệu An An rất suy yếu, tuy rằng dinh dưỡng có chút không đủ, nhưng mới một đêm căn bản không khỏe ngay được.

Mộc Thanh lăn lộn cô hai lần, tuy rằng vẫn rất muốn cô, lại không dám tiếp tục.

Triệu An An chỉ cảm thấy cả người đều bủn rủn, ngón tay không có sức lực để cử động, cô cũng không biết sức lực lúc nãy để điên cuồng là từ đâu tới, lúc này nhớ tới lúc nãy cô chủ động, ngay cả cô bình thường da mặt rất dày cũng có chút đỏ lên.

Mộc Thanh thật sự hiếm khi nhìn thấy Triệu An An đỏ mặt một lần, cầm lòng không được cúi đầu hôn cô.

Bàn tay to phủ lên một bên mềm mại của Triệu An An, lưu luyến vuốt ve, giống như trong tay đang cầm trân bảo, chọc cơ thể Triệu An An run rẩy.

Triệu An An cảm thấy chính mình chịu không nổi lần thứ ba, không khỏi ở trong lòng Mộc Thanh ngẩng đầu lên trừng hắn: “Không được……”

Giọng nói của cô không sang sảng giống như ngày xưa, mang theo một tia mị hoặc, một chút lười biếng, làm lòng Mộc Thanh dâng lên một trận lửa nóng.

Bình luận

Truyện đang đọc