HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Vương Lộ và Tạ Trác Quân kinh ngạc hai người đồng thời nhìn ông ta: “Là ai?!”

“Người thừa kế Cảnh gia, tân tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh, Cảnh Dật Thần!”

“Không thể như vậy!”

Vương Lộ và Tạ Trác Quân cùng lúc hét lên.

“Sao cậu ta lại có thể cưới Thượng Quan Ngưng được! Cảnh gia không có khả năng vừa ý một cô con dâu như thế, cái gì cũng chưa nói,... mà còn bị chúng ta từng từ hôn!”

Vương Lộ nghĩ nhất định là chồng mình sai quá sai rồi, con trai họ không cần Thượng Quan Ngưng, Cảnh gia là một gia tộc hào môn ở tít trên cao, sao lại có thể chấp nhận cô?! Cảnh Dật Thần giống như một người đàn ông cao quý bí ẩn, không lí nào lại cưới một người phụ nữ bình thường như vậy được!

“Không sai, tôi nghe chiến hữu trong lúc vô tình nhắc qua, cậu ta nói tất cả thông tin về người nhà họ Cảnh luôn được giữ mật, mỗi một thế hệ người thừa kế đều nghiêm khắc bồi dưỡng, không đến thời điểm cậu ta đủ lông đủ cánh, toàn bộ thông tin riêng tư vẫn sẽ được bảo vệ ở mức độ cao nhất, tuyệt đối không rò rỉ, vì vậy đi đến Cục an ninh gần như không thể tìm ra bất kì thông tin gì về gia đình Cảnh gia, chiến hữu đó là bạn của tôi, đã từng làm cục trưởng Cục an ninh thành phố A, bởi vì uống say nói ra tên người vợ Cảnh Trung Tu, nên mất tích!”

Giọng Tạ Đông Phong khàn khàn khô khốc, một người luôn thong dong bình tĩnh như ông ta, giờ phút này cả người hơi phát run, gương mặt cũng nhợt nhạt khó coi.

“Ngoài Cảnh gia, không có ai có quyền lực bảo vệ thông tin bí mật như vậy ở thành phố A, thậm chí Quý thị cũng không thể! Hơn nữa, như tôi biết, nguyên nhân Quý Mẫn Du từ chức Thị trưởng, đến cả con đường thăng chức lên tỉnh cũng bị chặt đứt, là vì đã đắc tội với Cảnh Dật Thần!”

Nghĩ về điều này, Tạ Đông Phong bỗng nhiên hiểu rõ, ông ta đứng dậy, trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi! Thượng Quan Chinh từ chức Thị trưởng, chắc chắn là tác phẩm của Cảnh Dật Thần!”

Tất cả dường như không hợp lý, cũng trở nên hợp lý!

Bọn họ đi du lịch ở thành phố N, sau khi gặp Thượng Quan Ngưng, toàn bộ khách sạn đều không cho bọn họ đặt phòng!

Người bạn chiến hữu đó của ông, sau khi thấy Thượng Quan Ngưng trực tiếp phá hủy hôn lễ của con trai ông, cũng đã không còn liên lạc với ông!

Hậu thuẫn lớn nhất của bệnh viện Mộc thị là Cảnh gia, vì đã đắc tội với Thượng Quan Ngưng – Thiếu phu nhân Cảnh gia, viện trưởng Mộc Thanh cũng trốn đi không gặp, mặc kệ bệnh tình con trai bọn họ đang dần chuyển biến xấu!

Trong nháy mắt Tạ Đông Phong dường như mất hết sức lực, suy sụp ngã oặt trên sofa, lẩm bẩm nói: “Tạ gia đã bị hủy hoại trong tay chúng ta, tôi thật xin lỗi liệt tổ liệt tông Tạ gia...”

Vương Lộ nhìn chồng, đau lòng không dứt, vội vàng nói: “Không có khả năng đó! Ông đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao? Chuyện của Thượng Quan Ngưng đã là quá khứ, Cảnh gia không thể gây khó khăn cho chúng ta được!”

Tạ Đông Phong chua xót lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Bà không biết... không có tiếp xúc với Cảnh gia, bà sẽ vĩnh viễn không biết họ mạnh mẽ đến mức độ nào, vĩnh viễn không biết họ có bao nhiêu tàn nhẫn! Trác Quân, con đã gây ra sai lầm lớn! Mau chuẩn bị, mang theo hộ chiếu, nhanh chóng ra nước ngoài! Ra nước ngoài tìm một bác sĩ giỏi làm phẫu thuật, sau này, không cần phải quay về!”

Tạ Trác Quân nghe vậy, nghẹn ngào nói: “Cha!”

Mọi chuyện sao lại thành thế này!

Lẽ nào hắn phải vất vưỡng ở nước ngoài, xa cha mẹ già tuổi càng ngày càng lớn, sống tạm bợ ở nước ngoài một mình sao?

“Cha, con không đi nước ngoài, làm thế nào con có thể để lại cha và mẹ! Họ sẽ không làm gì con, Tiểu Ngưng sẽ không tàn nhẫn như vậy, con sẽ ổn thôi!

“Con trai ngoan, nghe cha, ra nước ngoài, thế lực của Cảnh gia ở nước ngoài tương đối yếu, con còn có thể có cơ hội. Năm xưa sau khi con xảy ra chuyện, cha và mẹ con từng được một đại sư chỉ bảo, ông ấy nói, bát tự Thượng Quan Ngưng vô cùng tốt, con bé luôn có người phù hộ, sẽ giúp con từ trong hôn mê tỉnh dậy, vì vậy gia đình chúng ta mới liều mạng, dùng hết thủ đoạn, khiến cho Thượng Quan Ngưng phải đính hôn với con.”

“Cha à, đó là mê tín dị đoan, không thể tin tưởng!” Tạ Trác Quân lớn tiếng nói, hắn vẫn luôn cho rằng, chuyện hắn tỉnh và Thượng Quan Ngưng không có bất kì quan hệ gì, như vậy trong lòng hắn mới dễ chịu một chút, nếu không trong lòng hắn sẽ thật sự áy náy.

“Không, không phải mê tín, một số người có vận mệnh tốt, sẽ mang lại may mắn cho người khác. Nếu không phải Thượng Quan Ngưng chăm sóc con chu đáo, trò chuyện với con, có thể bây giờ con vẫn chưa tỉnh lại. Con biết mà, con bị bệnh hơn hai năm, ngay cả cha và mẹ con đều đã hết hi vọng, nhưng con bé vẫn không buông tay, mỗi ngày đều áp dụng những phương pháp khác nhau làm con tỉnh dậy. Đại sư từng nói rằng, mệnh con bé rất tốt, là mệnh vượng phu, ban đầu cha và mẹ con cũng không tin, hiện tại cha có chút tin rồi.”

“Là Tạ gia chúng ta có lỗi với Thượng Quan Ngưng, năm xưa con bé mới mười chín tuổi, đã bị chúng ta cùng Thượng Quan Chinh ép phải đính hôn với con đang sống người thực vật, con bé chăm sóc con cả ngày lẫn đem suốt hai năm, cuối cùng con cũng tỉnh, thật sự vui mừng, nhưng lại bị Tạ gia chúng ta tàn nhẫn từ hôn, cố tình ngó lơ để con tự do yêu đương với Thượng Quan Nhu Tuyết, chúng ta là người lớn chịu trách nhiệm là điều hiển nhiên. Nhưng con còn trẻ, tương lai không thể bị hủy hoại như vậy được."

Tạ Trác Quân nghe ông nói xong, nước mắt rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng: “Là con sai, là con quá tham, cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết hơn Tiểu Ngưng, cảm thấy cô ấy giống như một ngôi sao sáng, muốn có được cô ấy, vì vậy mới bất chấp từ hôn! Cha và mẹ không hề liên quan!”

Vương Lộ ôm con trai vào trong ngực, khóc lóc nói: “Đều là do người phụ nữ xấu xa Thượng Quan Nhu Tuyết hại! Không phải vì nó, làm thế nào con lại từ hôn với Thượng Quan Ngưng!”

Hai mẹ con ngồi trên sàn nhà ôm đầu nhau khóc lớn, Tạ Đông Phong thở dài một tiếng, vô lực hãm sâu vào trong ghế sofa.

Ông ta rất rõ, mặc dù nguyên nhân là do Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng nếu Tạ Trác Quân ý chí đủ vững vàng, cảm thấy hổ thẹn với lòng, sẽ không từ hôn với Thượng Quan Ngưng và cùng Thượng Quan Quan Nhu Tuyết yêu đương để phát sinh loại chuyên thế này.

Vương Lộ khóc xong, lau nước mắt nói: “Đông Phong, chuyện này nghiêm trọng như ông nói sao? Tôi nghĩ, Thượng Quan Ngưng không phải là người tàn nhẫn, cô ấy không thể trơ mắt mắt nhìn bệnh tình con trai chúng ta chuyển biến xấu, không quan tâm đến sông chết của Trác Quân ah! Còn nữa, dù sao năm xưa con bé vẫn có chút tình cảm với Trác Quân ah!”

“Tình cảm?” Tạ Đông Phong tự mỉa mai cười khổ: “Có tình cảm tất cả cũng là chúng ta nợ con bé, con bé nợ chúng ta cái gì? Nợ Trác Quân cái gì? Bà có thể nói ra những lời như vậy sao?”

Trong phút chốc Vương Lộ bị ông nói cho nghẹn họng!

Cẩn thận suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng không nợ bọn họ bất cứ điều gì!

Nhưng nếu như vậy mà từ bỏ, Vương Lộ không cam lòng, con trai là sinh mạng của bà, không có con bà không thể sống!

Ngày hôm sau, Vương Lộ và Tạ Trác Quân muốn gọi điện cho Thượng Quan Ngưng, Tạ Đông Phong là người chịu trách nhiệm gọi điện thoại, hẹn cô gặp mặt.

Thượng Quan Ngưng nhận điện thoại, nghe được âm thanh bên trong truyền đến, ngạc nhiên một lúc lâu.

Cô chưa bao giờ nghĩ Vương Lộ sẽ gọi điện cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc