HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Trí thất tha thất thểu lui về phía sau.

Cậu vẫn không nhớ rõ như cũ, nhưng chính cậu lại nhớ rõ chính mình là ai!

Cậu là người Cảnh gia, sao có thể đi giết người thừa kế Cảnh gia, Cảnh Duệ!

Tổ chức sát thủ và viện nghiên cứu virus khẳng định đều đã biết thân phận của cậu, bọn họ hao hết tâm lực lau sạch ký ức của cậu, một đám thì lấy cậu thành vật thí nghiệm virus, một đám lại coi cậu là cỗ máy giết chóc, tới tiêu diệt Cảnh gia!

Thật là nhẫn tâm!

Trách không được tổ chức sát thủ lúc này lại phái cậu tới đây chấp hành nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao nhue vậy, hơn nữa còn hoàn toàn làm ngơ sự phản đối cử viện nghiên cứu!

Đêm ngày hôm qua cậu cũng đã đem tư liệu tình báo của Cảnh gia đọc.

Cảnh gia trước mắt chỉ có Cảnh Duệ là người thừa kế!

Tin tình báo căn bản lại không nói là Cảnh gia còn có một Cảnh Trí đã mất tích nhiều năm!

Không biết qua bao lâu, lý trí của Cảnh Trí mới khôi phục được một chút.

Thính lực và thị lực nhạy bén của cậu, giúp cậu nhanh chóng tìm được gian phòng bệnh cao cấp của Cảnh Duệ.

Phòng bệnh thỉnh thoảng cũng có người ra vào, Cảnh Trí ở rất xa có thể nhìn xuyên qua cửa, thấy được con người đang nằm ở trên giường bệnh kia, khác hẳn với hình ảnh mà tổ chức sát thủ đưa cho.

Cảnh Trí ẩn ở nơi tối tăm, nhưng trong lòng lại dần dần dâng lên nghi hoặc.

Nửa năm qua, cậu luôn khẳng định anh trai luôn ở bên người mình, mỗi khi có vấn đề gì nguy nan, thì anh trai khẳng định sẽ ở bên cạnh cậu. Hóa nguy thành an, cậu thậm chí còn biết khi cậu rơi xuống đáy biển, người cứu cậu chính là anh trai.Hắn ăn quả cam thượng, còn có ca ca khắc tự!

Nếu người ở Bắc Mĩ kia là anh trai, vậy con người trước mắt này là ai?!

Chẳng lẽ cậu có hai anh trai sao?

Không có khả năng, thông tin tình báo không nói Cảnh Duệ còn có anh em nào khác.

Đáng chết! Nếu cậu không mất trí nhớ thì thật tốt!

Vô luận như thế nào, cậu cũng không có khả năng giết Cảnh Duệ.

Ngay lúc này, cậu muốn tìm được kí ức của,chính mình!

Cảnh Trí vừa định phải rời khỏi, một nam một nữ liền lọt vào trong tầm mắt hắn.

Hai người đều mang bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo có năm phần giống nhau, vừa thấy liền biể chính là anh em.

Người yhiếu niên ôn nhu anh tuấn, một thân quần áo trắng, lỗi lạc mà trầm ổn.

Thiếu nữ mắt ngọc mày ngà, đáng yêu, mặc chiếc váy màu vàng nhạt làm cô giống như một tiên tử ở trong bụi hoa đi ra.

Giọng nói cô đều thanh thúy dễ nghe, êm tai tựa như loại chim hoàng.

“Anh trai, anh họ bị bệnh gì? Sức khỏe và thân thể anh ấy không phải luôn rất tốt sao? Sao lại nằm viện! Hơn nữa anh nghe cha nói, anh ấy muốn ở lại đây một tháng? Đây là chuẩn bị ở cữ ở chỗ này sao?”

“Mộc Đóa, đừng bướng bỉnh! Đã lớn như vậy rồi, sao còn nói nhũeng lòi như vậy? Anh ấy chỉ là tới bệnh điều dưỡng một chút. Cha nói là anh ấy trước đây chịu quá nhiều vết thương, nhưng lại không tĩnh dưỡng tốt. Gần đây công việc ở công ty cũng quá mệt mỏi, cho nên mới bị bệnh.”

Thiếu niên bất đắc dĩ trách cứ, ngữ khí lại rất sủng nịch.

Mộc Đóa?

Cảnh Trí trong lòng hiện lên một loại cảm giác quen thuộc, cậu nhìn lướt qua cái nhãn trước ngực: Mộc Sâm.

Lại là một cái tên quen thuộc.

Nhưng mà, cucng chỉ có chút quen thuộc mà thôi, cụ thể, Cảnh Trí lại một chút hình ảnh cũng nhớ không nổi.

Bất quá, có thể sinh ra cảm giác quen thuộc chính là chuyện tốt!

Việc này chứng tỏ cậu trước kia khẳng định là biết hai người kia!

Cảnh Trí không có động, cậu cúi đầu dựa vào trên tường làm bộ người nhà bệnh nhân khác, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện.

Mộc Đóa đưa lưng về phía Cảnh Trí, hoàn toàn không có chú ý tới cậu, Mộc Sâm lại nhìn thấy Cảnh Trí, chỉ là, bảy năm sau Cảnh Trí thay đổi quá nhiều, hơn nữa trên mặt cậu còn mang theo mặt nạ, Mộc Sâm căn bản lại nhận không ra hắn.

Mộc Sâm chỉ nhìn Cảnh Trí liếc mắt một cái, liền tiếp tục cúi đầu cùng em gái nói chuyện.

“Việc anh bố trí em đã làm song chưa? Sao hôm nay lại tới bệnh viện? Mất ngày nữa là em chính thứ. Làm phẫu thuật. Còn không ở trường học ôn tập đi, mẹ mà biết em ở đây thì,sẽ cắt tiền tiêu văn của em.”

“Ai nha, anh trai không phải anh không biết? Em tới bệnh viện chỉ là muốn thăm anh họ một chút thôi! Cả ngày không thấy bóng người cậu đâu. Hiện tại thật vất vả mơai có cơ hội tới thăm, anh không được mách, anh họ hiện tại càng ngày càng lạnh nhạt với em, lần trước nhìn thấy anh ấy cũng đã là hai tháng trước, anh ấy cư nhiên còn coi như không nhìn thấy em, em cũng không tiếp đón, em hôm nay tới tìm anh ấy tính sổ!"

“Mộc Đóa, em đừngl àm loạn. Từ lúc…… Cảnh Trí mất tích, anh ấy dường như biến thành người khác. Anh ấy không thích nói chuyện, em vẫn là nên ở im đi.”

“Cũng không phải em đem Cảnh Trí trói lại tới đưa đến tay những người xấu đó! Anh, người phạm sai lầm không phải em! Em khi đó lúc còn nhỏ có đánh có náo loạn với Cảnh Trí, nhưng em không làm cậu ta tổn thương! Ngày đó…… Trịnh Vũ Lạc đem Cảnh Trí làm cho hôn mê, em còn không tham dự!”

“Anh biết, Mộc Đóa, em không có tham dự. Nhưng em cũng không cứu cậu ấy, biết rõ cậu ấy bị Trịnh Vũ lạc trói đi, em cũng không ngăn cản. Hơn nữa, viên thuốc kia, chung quy vẫn là anh cho Trịnh Vũ Lạc, nếu không Cảnh Trí khỏe mạnh như vậy, sẽ không bị người khác tùy ý xâu xé. Nếu không phải anh đưa thuốc lung tung, Cảnh Trí có lẽ có thể tránh thoát được một kiếp.”

“Anh trai, sao có thể trách anh! Anh cho cô ấy thuốc phòng thân, không phải là để hai cio ấy đi hại người. Anh trai, anh đừng tự trách, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, sao có thể biết được nó có thể sảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy…… Cảnh Trí…… Nói không chừng cậu ta căn bản có khi sẽ không có việc gì, đang ở nơi nào đó nghỉ phép đi chơi đâu!”

lúc sau hai anh em họ nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng Cảnh Trí lại nghe rõ ràng rành mạch như cũ. 

Cả người cậu như rơi vào hầm băng!

cặp anh em trước mắt này, thế nhưng không có quan hệ với mọi việc năm đó.

Trịnh Vũ Lạc lại là ai?!

Thế nhưng bọn họ còn nói, cậu không có việc gì? Nghỉ phép? Đi chơi?!!

Cảnh Trí sầu thảm cười!

Cậu rốt cuộc sống ở địa ngục như thế này, căn bản không người hiểu!

Cậu rốt cuộc đã chịu qua những tra tấn thống khổ như thế nào, căn bản không có ai có thể biết!

Cậu đau khổ truy tìm nguyên nhân nhiều năm như vậy, vẫn luôn không biết chính mình vì cái gì mà rơi vào tay phần tử nghiên cứu virus, vẫn luôn không biết vì cái gì mà cha mẹ không cần mình, hóa ra, là có người đem thân thế chôn vùi!

Cậu nhất định phải biết rõ ràng chân tướng năm đó! Nên xuống địa ngục, một người cũngtrốn không thoát!

Cảnh Trí sắc mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó, không có người nào biết nội tâm của cậu lạnh băng cỡ nào.

Tay cậu chặt chẽ nắm chặt, ngẩng đầu, đem bộ dáng của hai anh em nhà kia ghi khắc trong lòng.

Nếu bọn họ không thèm để ý sống chết của cậu như vậy, cậu cũng sẽ không để ý sự sống chết của bọn họ!

Có lẽ, là bởi vì ánh mắt Cảnh Trí quá mức lạnh lẽo, Mộc Sâm như có cảm giác nhìn về phía có ánh mắt phát tới.

Nhìn Nh mắt là biểu tình lãnh khốc của Cảnh Trí mà trong lòng Mộc Sâm cả kinh.

Mộc Đóa nhìn thấy anh trai sững sờ không nói, không khỏi cũng nhìn theo ánh mắt anh trai.

Cảnh Trí rốt cuộc cũng thấy được chính mặt của Mộc Đóa, rất xinh đẹp, nhưng là…… Cũng làm cậu rất muốn hủy diệt!

Cậu hướng tới hai anh em bọn họ cái cười lãnh khốc, lộ ra hàm răng trắn tinh: “Các người…… Ngàn vạn lần đừng chết quá sớm!”

Bình luận

Truyện đang đọc