HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Không thể nói chuyện ở bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Kinh và Cảnh Dật Thần vào căn phòng tối qua hắn ở.

Hai người bọn họ ở trong phòng nói chuyện. A Hổ liền mang theo thủ hạ canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh, canh giữ ở gian phòng bệnh Trịnh Luân, như vậy vừa lúc còn có thể thuận tiện bảo vệ Thượng Quan Ngưng.

Hành lang cuối phòng bệnh, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh nàu hồng.

Cô mặc một bộ vát liền màu hồng đào, tháng tư thời tiết còn có chút lạnh, cô lại chỉ mặc một cái váy tay ngắn bằng lụa. Lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài, trắng tinh không tì vết.

Trên cánh tay có vắt thả một chiếc áo gió màu trắng, đei một đôi giày cao gót màu bạc tinh tế. Đeo một chiếc túi nhỏ Prada màu bạc, bộ dáng thướt tha lả lướt đi tới bên này.

Chờ khi người đến gần, A Hổ mới nhận ra là ai tới.

Cậu hiền lành cười chào hỏi: “Mễ tiểu thư, chào cô!”

Mễ Hiểu Hiểu thích nhất bộ dáng hiền lành này của A Hổ, cô xinh đẹp mở miệng: “Anh A Hổ, chào anh! Em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"

Giọng nói ôn nhu uyển chuyển của cô mang thên chút vũ mị, dung mạo nhã nhặn lại mang thêm vài phần ngượng ngùng, vài khí chất bất đồng hỗn hợp với nhau, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời!

Thủ hạ bên người A Hổ nhìn đôi chân trắng của cô không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Bất quá, người mỹ nữ này làm trò câu dẫn A Hổ trước mặt bọn họ như vậy, thật sự tốt sao?

Thủ hạ như bọn họ bất luận tuổi lớn hay nhỏ cũng đều gọi A Hổ là "Anh Hổ", một chút cũng không dám Vì A Hổ thoạt nhìn hiền hậu thành thật mà nói giỡn, bọn họ không có ai biết tên đầy đủ của A Hổ là gì, cũng không có người dám hỏi.

Dù sao, thành thật làm việc là được rồi, lúc có việc lợi thì A Hổ khẳng định sẽ không độc chiếm, đều sẽ cho anh em hưởng phúc cùng, khi có nguy hiểm thì A Hổ cũng là người đầu tiên xông lên. Sẽ không lấy bọn họ làm đệm lưng.

Cho nên, bọn họ đối với thực lực mạnh mẽ của A Hổ đều rất kính trọng.

Trước kia cũng không phải không có người thích A Hổ, cậu cao 1 mét 85, bộ dáng tuy rằng không bằng Cảnh Dật Thần, nhưng cũng không kém, vẫn là rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ, đặc biệt là chiêu bài cười hiền hậu của cậu, không biết là đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ!

Nhưng cũng chưa có ai giống như Mễ Hiểu Hiểu vậy, hào phóng to gan bày tỏ tình yêu với Anh hổ như vậy!

Anh A Hổ?

Trời ạ, quá gan!

Em rất nhớ anh?

Trời ạ, quá trắng trợn!

Bọn họ hôm nay nghe đến mấy cái này, sẽ không bị A Hổ diệt khẩu đi?

A Hổ tựa như căn bản không biết thủ hạ suy nghĩ cái gì, vẻ tươi cười của cậu hoàn toàn không có một chút ít biến hóa, hiền hậu nói: “Lâu rồi không gặo cô, có chút không nhớ rõ bộ dáng của Mễ tiểu thư!"

Mễ Hiểu Hiểu có chút sững sờ, không hiểu tâm tư A Hổ.

Thật sự không nhớ rõ cô sao? Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn quên cũng không hề dễ dàng đi?

Chiêu này của cô, phối hợp với dung mạo và dáng người vô địch của cô, đối với A Hổ chưa từng trải qua tình cản gì thì đáng ra nên có sức sát thương rất lớn mới đúng!

Như thế nào mà cậu thoạt nhìn một chút cũng không động tâm?

Chẳng lẽ, thật sự chất phác tới trình độ nhất định rồi cho nên căn bản không có phát giác được cô đang phóng thích tính pheromone nữ sao?

Bất quá, điệu cười hiền hậu của A Hổ này thật sự làm cô rất động tâm!

Loại mặt này, thoạt nhìn rất an toàn, không giống đàn ông khác, không đáng tin cậy.

Mễ Hiểu Hiểu đến gần A Hổ một ít, cái mũi cũng sắp đụng tới cằm A Hổ: “Anh A Hổ, nếy anh muốn gặp tôi nói thì tôi cũng nể mặt! Hôm nay giữa trưa anh mời tôi đi ăn cơm được không?”

Mùi thơm ngào ngạt trên người Mễ Hiểu Hiểu chui vào mũi A Hổ, công kích tới thần kinh yếu ớt của cậu, cậu dị ứng nước hoa.

A Hổ lui ra sau một bước, kéo khoảng cách vớu Mễ Hiểu Hiểu, cười nói: “Mễ tiểu thư, tôi là vệ sũ của thiếu gia, cần phải đi theo bải vệ anh ấy, mời cô cơm chưa chỉ sợ là không được, thật là xin lỗi!”

Di, cô bị cự tuyệt!

Chuyện tốt, chứng tỏ cô không có nhìn lầm người, A Hổ không phải cái loại trọng sắc!

Trong lòng Mễ Hiểu Hiểu vui rạo rực, khuôn mặt xinh đẹp cười càng thêm sáng lạn: “Không có việc gì a, chờ khi nào anh rảnh thì lại mời tôi ăn cơm! Anh đâu đến nỗi mà một khắc cũng không rảnh rỗi đi!"

A Hổ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, một khắc cũng không nhàn rỗi, 24 giờ đều đi bên người bảo vệ thiếu gia!”

Cho nên cô nên đi thôi, nếu không đi, tôi sẽ bị mùi nước hoa của cô làm cho hắt xì!

Mễ Hiểu Hiểu chưa từ bỏ ý định: “Tổng tài cũng sẽ buồn ngủ!”

“Lúc thiếu gia ngủ, tôi cũng muốn phụ trách bảo vệ.”

“Anh 24 giờ đều không nghỉ ngơi?”

A Hổ đôi mắt cũng không nháy mà nói dối: “Đúng vậy, không nghỉ ngơi!”

Mễ Hiểu Hiểu dùng sức đấm một chút vài ngực A Hổ: “Hừ, kẻ lừa đảo! Tháng trước tôi còn nhìn thấy anh buổi tối ở bên ngoài ăn BBQ uống bia, căn bản là không đi bảo vệ tổng giám đốc!”

A Hổ bị bàn tay mềm mại của cô đấm một chút, một chút cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm thấy nơi bị cô đánh có chút ngứa, tựa như rất muốn để cô đánh một chút mới thoải mái.

Cậu nhìn da thịt vô cùng trắng và mịn màng của Mễ Hiểu Hiểu chớp chớp mắt, nói: “Cô thật xinh đẹp.”

Ân? Khen nàng đẹp? 

Mễ Hiểu Hiểu đôi mắt lập tức cong thành trăng non.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp vui vẻ, thì liền nghe thấy A Hổ nói: “Nhưng bạn trai quá nhiều, về sau sẽ rất dễ dàng cho đội nón xanh.”

Khuôn mặt trắng nõn của Mễ Hiểu Hiểu ngay tức khắc đều tái rồi!

Hừ, cư nhiên còb dám ghét bỏ kinh nghiệm yêu đương của lão nương quá phong phú!

Anh chờ đó cho tôi, bắt không được anh, lão nương đời này sẽ không bao giờ chạm vào đàn ông nữa!

Còn tưởng rằng là người dễ lừa gạt, không nghĩ tới lại thành tinh rồi!

Mễ Hiểu Hiểu tức giận ghé vào trên người A Hổ hung hăng cắn cậu một miếng, sau đó xoay người liền đi vào phòng bệnh cách vách, cô là tới tìm Thượng Quan Ngưng, không phải cố ý tới tìm A Hổ!

A Hổ không thể hiểu được sao lại bị người phụ nữ như rắn này cắn. Lại không thể tránh. Chỉ có thể chấp nhận.

Cậy nói sai rồi sao?

Cậy cùng Lý nhiều đã từng cho rằng Mễ Hiểu Hiểu có ý đồ gây rối, cho nên cố ý tra qua cô, phát hiện ra bạn trai của cô quả thật nhiều như lông trâu! Qua hai ngày liền đổi một người, hơn nữa mỗi người đều là cao phú soái.

Cậu trừ bỏ cao, vừa không giàu cũng không đẹp trai, Mễ Hiểu Hiểu sao có thể coi trọng cậu! Trừ khi là cô quả rảnh rỗi.

Cậu không cần một người bạn gái như vậy, quá xinh đẹo, về sau cậu quản không được, rất dễ dàng hồng hạnh xuất tường!

Cậu vẫn là cảm thấy tìm một người phụ nữ đơn thuần một chút, ngốc và đáng yêu một chút thì sẽ thích hợp với cậu hơn.

Tân tư A Hổ trong giây lát liền lướt qua, quay đầu vừa thấy, đám thủ hả đang cười.

Thì ra là Mễ Hiểu Hiểu cắn lên bả vai áo sơ mi trắng của cậu, kết quả là áo sơ mi trắng in một cái dấu môi màu đỏ tươi, thoạt nhìn rất ái muội!

Quả nhiên là người phụ nữ giống như rắn!

Tâm cơ như vậy, trước khi đi còn muốn thế nào cũng phải để lại một dấu trên người cậu!

Không được, cậu phải tránh xa người phụ nữ này một chút đi, miễn cho không cẩn thận lại bị cô ấy ăn tươi nuốt sống!

Bình luận

Truyện đang đọc