HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tổ chức sát thủ biết Cảnh Trí còn sống, lập tức phái sát thủ đến thành phố A cướp người.

Cảnh Duệ là tinh anh của tổ chức sát thủ, đương nhiên bị phái đi, sát thủ đi cùng còn có Tử Sam và sáu người nữa.

Trên thực tế, tổ chức sát thủ đã bị chia rẽ nghiêm trọng, một mình Andrew đã không thể khống chế toàn cục, Cảnh Duệ là người có quyền nói chuyện, cho nên Cảnh Duệ mới bị phái đi.

Sau khi lên máy bay, Cảnh Duệ mới phát hiện Tử Sam lại đi chung máy bay với với hắn.

Hắn nhíu mày.

Thông thường mà nói, sát thủ sẽ không đi chung một máy bay, theo hắn biết ban đầu chuyến bay của Tử Sam là một cái khác.

Tử Sam nhìn thấy Cảnh Duệ giống như không hề ngoài ý muốn.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím nhạt, bên ngoài mặc một chiếc áo lông màu đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, giống một cái cô gái dịu dàng nhà bên. Không ai biết, cô là một đao phủ giết người không chớp mắt.

Tử Sam ngồi xuống ghế trống bên cạnh Cảnh Duệ, vẻ mặt tự nhiên lấy báo đọc.

Vài phút sau, Tử Sam liếc mắt nhìn Cảnh Duệ một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ray, thật khéo, ở đây cũng có thể gặp anh!”

Tử Sam dùng giọng nói thanh thúy dễ nghe chào hỏi, Cảnh Duệ lại giống như không nghe thấy gì, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Tử Sam bị làm lơ trong lòng có chút nén giận. 

Thời gian gần đây, cô vẫn luôn đi theo Cảnh Duệ, tuy rằng thường xuyên mất mặt, nhưng cô càng ngày càng cảm thấy bối cảnh của Cảnh Duệ không bình thường.

Một người đàn ông có thực lực mạnh mẽ như vậy, lúc ban đầu Tử Sam còn không phục có chút háo thắng đã biến thành khâm phục cùng động lòng.

Cảnh Duệ vẫn luôn làm lơ cô, cô lại càng khó càng hăng, thậm chí vì hắn còn thay đổi cả chuyến bay.

Cô rất muốn biết thân phận thật của Cảnh Duệ, nhưng cô làm thể nào cũng không điều tra được, cho nên cpp không chịu buông tha bất kì cơ hội ở chung với Cảnh Duệ nào.

Phi cơ đi tới thành phố A, lúc này Cảnh Duệ không có cách tránh né cô.

Cô có ít nhất mười mấy giờ ở chung một chỗ với Cảnh Duệ.

“Ray, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta là bạn học a! Chúng ta học chung trường tiểu học ở thành phố A, trước kia vẫn là bạn tốt!”

Tử Sam tra được một số tin tức, Cảnh Duệ có 90% khả năng là người thành phố A, nhưng lý lịch của hắn lại là người Malaysia, người mang hai dòng máu, ba mẹ đã chết, lớn lên ở cô nhi viện.

Côn muốn thử một chút xem Cảnh Duệ có phản ứng với thành phố A hay không.

Chỉ tiếc, cô đã phải thất vọng rồi.

Tố chất tâm lý của Cảnh Duệ rất mạnh mẽ, sẽ không chịu tác động của ngoại cảnh.

Tử Sam đã được đi học, cô giống như tất cả những đứa bé bình thường, đều lựa chọn đi trường học tiếp thu sự giáo dục, cô căn bản không biết Cảnh Duệ căn bản không đi học tiểu học, trước lúc hắn mười tuổi đều theo thầy giáo tư nhân học xong toàn bộ chương trình học của tiểu học, sơ trung, cao trung, về sau mới chính thức vào trường Havard học tập, mười hai tuổi tốt nghiệp đại học, làm gì có bạn học tiểu học!

Cảnh Duệ không hề có phản ứng, Tử Sam lại chưa từ bỏ ý định.

Cô quấn lấy Cảnh Duệ, giống như một cô gái bình thường không ngừng hỏi cái này hỏi kia, người không biết sẽ cho rằng hai người thật sự là bạn học cũ!

Sát thủ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái, Tử Sam biết Cảnh Duệ không thích bị người khác đụng chạm, trên thực tế cô cũng không thích.

Thân thể đụng chạm đối với sát thủ là một loại cấm kỵ, thông thường tất cả mọi người đều ăn ý bảo trì khoảng cách.

Ánh mắt Tử Sam chợt lóe, nhìn cánh tay Cảnh Duệ bỗng nhiên duỗi tay muốn ôm lấy tay hắn làm nũng.

Nhưng tay cô còn chưa kịp đụng vào Cảnh Duệ liền đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lụng quét qua Tử Sam.

Ánh mặt của hắn khiến cô chấn động, Tử Sam mạnh mẽ rụt tay trở về.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, cười duyên nói: “Anh rốt cuộc chịu nhìn tôi một cái? Tôi còn tưởng anh định giả vờ ngủ cả đời đấy! Tôi chọc gì anh sao? Sao anh không để ý tôi!”

Giọng nói của cô dễ nghe, mặt nạ lại cực kì tỉnh xảo xinh đẹp, lúc nói câu này, hoàn toàn không nhận thấy sự điêu ngoa tùy hứng, ngược lại làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đáng yêu lại hoạt bát.

Bên kia lối đi nhỏ có mấy hành khách nàm, liên tiếp nhìn mặt Tử Sam, rất muốn trả lời cô.

Chỉ có Cảnh Duệ lạnh lùng như cũ, chỉ nhìn Tử Sam liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Ngậm miệng lại, cút ra phía sau đi!”

Hắn không thích bên người có người ríu rít, cô giả vờ hoạt bát đáng yêu, dáng vẻ đơn thuần lương thiện, nhưng không ai hiểu Tử Sam là dạng người gì hơn hắn, sự đáng yêu và lương thiên đều không liên quan đến cô!

Cô là người vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào!

Từ góc độ nào đó mà nói, hắn và Tử Sam là cùng một loại người.

Nhưng sự khác nhau giữa hắn và Tím Sam, mọi hành động của hắn đều dựa trên một cơ sở nhất định, hắn chịu sự ảnh hưởng rất sâu từ ba, trong xương cốt đều là chính nghĩa.

Tâm cơ của Tử Sam còn nặng hơn hắn, làm việc sẽ không để ý đến cảm nhận của người khác, thoạt nhìn là một đại tiểu thư bị người nhà chiều hư.

Cảnh Duệ sẽ không hợp tác với người như vậy, cho nên dù Tử Sam nói gì hắn đều không đáp lời.

Tử Sam bỗng nhiên bị mắng, tủi thân đến mức sắp khóc.

Lông mi thật dài của cô hơi hơi run rẩy, trong ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, thoạt nhìn bất lực lại đáng thương.

Người bên cạnh đã nhìn không được, sôi nổi an ủi Tử Sam, chỉ trích Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ thờ ơ với tất cả các chỉ trích, Tử Sam tủi thân, hắn cũng làm như không thấy.

Nhưng trong lòng Cảnh Duệ có sự nghi ngờ rất lớn với Tử Sam, người này rốt cuộc là ai?

Hắn luôn ẩn ẩn cảm thấy, Tử Sam đang nhằm vào hắn!

Thoạt nhìn giống như Tử Sam đang ái mộ hắn, cho nên mới trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn, nhưng Cảnh Duệ biết Tử Sam sẽ không thích mình.

Ít nhất hắn cực kì rõ ràng dáng vẻ yêu một người như thế nào, ba mẹ hắn rất yêu nhau, chưa bao giờ cố ý làm đối phương khó chịu, mà nơi chốn đều suy nghĩ, hy sinh vì đối phương.

Tử Sam lợi dụng nước mắt của mình đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, khiến người xung quanh chỉ trích hắn.

Đây không phải yêu.

Chỉ là tâm lý chiếm hữu và lợi dụng.

Vốn dĩ hắn đối với một số cô gái liều mạng sống sót trong tổ chức sát thủ rất có hải cảm, đối với bối cảnh thần bí của cô cũng có chút hứng thú, nhưng hiện tại Tử Sam ở trong mắt hắn đã không khác gì những người khác.

Sau khi máy bay đi được hai giờ, liền bởi vì gặp trục trặc mà hạ cánh khẩn cấp.

Chờ đến khi cất cánh lại, Tử Sam bỗng nhiên phát hiện, trên máy bay đã không thấy bóng dáng Cảnh Duệ!

Chẳng lẽ, phi cơ hạ cánh khẩn cấp là bởi vì Cảnh Duệ muốn tránh cô?

Sao có thể!

Chiếc máy bay này thuộc sự quản lý của một công ty hàng không có thế lực hùng hậu, sao có thể vì Cảnh Duệ mà hạ cánh khẩn cấp!

Tử Sam căn bản không biết Cảnh Duệ là cổ đông lớn nhất của công ty hàng không này.

Hắn vì có thể tránh Tử Sam mà liên hệ với thuộc hạ bại lộ thực lực của mình, nhưng đây cũng chỉ là một góc nhỏ trong ngọn núi thế lực to lớn của hắn mà thôi.

Chương 952: Đồng hành.

Tổ chức sát thủ biết Cảnh Trí còn sống, lập tức phái sát thủ đến thành phố A cướp người.

Cảnh Duệ là tinh anh của tổ chức sát thủ, đương nhiên bị phái đi, sát thủ đi cùng còn có Tử Sam và sáu người nữa.

Trên thực tế, tổ chức sát thủ đã bị chia rẽ nghiêm trọng, một mình Andrew đã không thể khống chế toàn cục, Cảnh Duệ là người có quyền nói chuyện, cho nên Cảnh Duệ mới bị phái đi.

Sau khi lên máy bay, Cảnh Duệ mới phát hiện Tử Sam lại đi chung máy bay với với hắn.

Hắn nhíu mày.

Thông thường mà nói, sát thủ sẽ không đi chung một máy bay, theo hắn biết ban đầu chuyến bay của Tử Sam là một cái khác.

Tử Sam nhìn thấy Cảnh Duệ giống như không hề ngoài ý muốn.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím nhạt, bên ngoài mặc một chiếc áo lông màu đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, giống một cái cô gái dịu dàng nhà bên. Không ai biết, cô là một đao phủ giết người không chớp mắt.

Tử Sam ngồi xuống ghế trống bên cạnh Cảnh Duệ, vẻ mặt tự nhiên lấy báo đọc.

Vài phút sau, Tử Sam liếc mắt nhìn Cảnh Duệ một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ray, thật khéo, ở đây cũng có thể gặp anh!”

Tử Sam dùng giọng nói thanh thúy dễ nghe chào hỏi, Cảnh Duệ lại giống như không nghe thấy gì, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Tử Sam bị làm lơ trong lòng có chút nén giận.

Thời gian gần đây, cô vẫn luôn đi theo Cảnh Duệ, tuy rằng thường xuyên mất mặt, nhưng cô càng ngày càng cảm thấy bối cảnh của Cảnh Duệ không bình thường.

Một người đàn ông có thực lực mạnh mẽ như vậy, lúc ban đầu Tử Sam còn không phục có chút háo thắng đã biến thành khâm phục cùng động lòng.

Cảnh Duệ vẫn luôn làm lơ cô, cô lại càng khó càng hăng, thậm chí vì hắn còn thay đổi cả chuyến bay.

Cô rất muốn biết thân phận thật của Cảnh Duệ, nhưng cô làm thể nào cũng không điều tra được, cho nên cpp không chịu buông tha bất kì cơ hội ở chung với Cảnh Duệ nào.

Phi cơ đi tới thành phố A, lúc này Cảnh Duệ không có cách tránh né cô.

Cô có ít nhất mười mấy giờ ở chung một chỗ với Cảnh Duệ.

“Ray, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta là bạn học a! Chúng ta học chung trường tiểu học ở thành phố A, trước kia vẫn là bạn tốt!”

Tử Sam tra được một số tin tức, Cảnh Duệ có 90% khả năng là người thành phố A, nhưng lý lịch của hắn lại là người Malaysia, người mang hai dòng máu, ba mẹ đã chết, lớn lên ở cô nhi viện.

Côn muốn thử một chút xem Cảnh Duệ có phản ứng với thành phố A hay không.

Chỉ tiếc, cô đã phải thất vọng rồi.

Tố chất tâm lý của Cảnh Duệ rất mạnh mẽ, sẽ không chịu tác động của ngoại cảnh.

Tử Sam đã được đi học, cô giống như tất cả những đứa bé bình thường, đều lựa chọn đi trường học tiếp thu sự giáo dục, cô căn bản không biết Cảnh Duệ căn bản không đi học tiểu học, trước lúc hắn mười tuổi đều theo thầy giáo tư nhân học xong toàn bộ chương trình học của tiểu học, sơ trung, cao trung, về sau mới chính thức vào trường Havard học tập, mười hai tuổi tốt nghiệp đại học, làm gì có bạn học tiểu học!

Cảnh Duệ không hề có phản ứng, Tử Sam lại chưa từ bỏ ý định.

Cô quấn lấy Cảnh Duệ, giống như một cô gái bình thường không ngừng hỏi cái này hỏi kia, người không biết sẽ cho rằng hai người thật sự là bạn học cũ!

Sát thủ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái, Tử Sam biết Cảnh Duệ không thích bị người khác đụng chạm, trên thực tế cô cũng không thích.

Thân thể đụng chạm đối với sát thủ là một loại cấm kỵ, thông thường tất cả mọi người đều ăn ý bảo trì khoảng cách.

Ánh mắt Tử Sam chợt lóe, nhìn cánh tay Cảnh Duệ bỗng nhiên duỗi tay muốn ôm lấy tay hắn làm nũng.

Nhưng tay cô còn chưa kịp đụng vào Cảnh Duệ liền đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lụng quét qua Tử Sam.

Ánh mặt của hắn khiến cô chấn động, Tử Sam mạnh mẽ rụt tay trở về.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, cười duyên nói: “Anh rốt cuộc chịu nhìn tôi một cái? Tôi còn tưởng anh định giả vờ ngủ cả đời đấy! Tôi chọc gì anh sao? Sao anh không để ý tôi!”

Giọng nói của cô dễ nghe, mặt nạ lại cực kì tỉnh xảo xinh đẹp, lúc nói câu này, hoàn toàn không nhận thấy sự điêu ngoa tùy hứng, ngược lại làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đáng yêu lại hoạt bát.

Bên kia lối đi nhỏ có mấy hành khách nàm, liên tiếp nhìn mặt Tử Sam, rất muốn trả lời cô.

Chỉ có Cảnh Duệ lạnh lùng như cũ, chỉ nhìn Tử Sam liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Ngậm miệng lại, cút ra phía sau đi!”

Hắn không thích bên người có người ríu rít, cô giả vờ hoạt bát đáng yêu, dáng vẻ đơn thuần lương thiện, nhưng không ai hiểu Tử Sam là dạng người gì hơn hắn, sự đáng yêu và lương thiên đều không liên quan đến cô!

Cô là người vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào!

Từ góc độ nào đó mà nói, hắn và Tử Sam là cùng một loại người.

Nhưng sự khác nhau giữa hắn và Tím Sam, mọi hành động của hắn đều dựa trên một cơ sở nhất định, hắn chịu sự ảnh hưởng rất sâu từ ba, trong xương cốt đều là chính nghĩa.

Tâm cơ của Tử Sam còn nặng hơn hắn, làm việc sẽ không để ý đến cảm nhận của người khác, thoạt nhìn là một đại tiểu thư bị người nhà chiều hư.

Cảnh Duệ sẽ không hợp tác với người như vậy, cho nên dù Tử Sam nói gì hắn đều không đáp lời.

Tử Sam bỗng nhiên bị mắng, tủi thân đến mức sắp khóc.

Lông mi thật dài của cô hơi hơi run rẩy, trong ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, thoạt nhìn bất lực lại đáng thương.

Người bên cạnh đã nhìn không được, sôi nổi an ủi Tử Sam, chỉ trích Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ thờ ơ với tất cả các chỉ trích, Tử Sam tủi thân, hắn cũng làm như không thấy.

Nhưng trong lòng Cảnh Duệ có sự nghi ngờ rất lớn với Tử Sam, người này rốt cuộc là ai?

Hắn luôn ẩn ẩn cảm thấy, Tử Sam đang nhằm vào hắn!

Thoạt nhìn giống như Tử Sam đang ái mộ hắn, cho nên mới trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn, nhưng Cảnh Duệ biết Tử Sam sẽ không thích mình.

Ít nhất hắn cực kì rõ ràng dáng vẻ yêu một người như thế nào, ba mẹ hắn rất yêu nhau, chưa bao giờ cố ý làm đối phương khó chịu, mà nơi chốn đều suy nghĩ, hy sinh vì đối phương.

Tử Sam lợi dụng nước mắt của mình đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, khiến người xung quanh chỉ trích hắn.

Đây không phải yêu.

Chỉ là tâm lý chiếm hữu và lợi dụng.

Vốn dĩ hắn đối với một số cô gái liều mạng sống sót trong tổ chức sát thủ rất có hải cảm, đối với bối cảnh thần bí của cô cũng có chút hứng thú, nhưng hiện tại Tử Sam ở trong mắt hắn đã không khác gì những người khác.

Sau khi máy bay đi được hai giờ, liền bởi vì gặp trục trặc mà hạ cánh khẩn cấp.

Chờ đến khi cất cánh lại, Tử Sam bỗng nhiên phát hiện, trên máy bay đã không thấy bóng dáng Cảnh Duệ!

Chẳng lẽ, phi cơ hạ cánh khẩn cấp là bởi vì Cảnh Duệ muốn tránh cô?

Sao có thể!

Chiếc máy bay này thuộc sự quản lý của một công ty hàng không có thế lực hùng hậu, sao có thể vì Cảnh Duệ mà hạ cánh khẩn cấp!

Tử Sam căn bản không biết Cảnh Duệ là cổ đông lớn nhất của công ty hàng không này.

Hắn vì có thể tránh Tử Sam mà liên hệ với thuộc hạ bại lộ thực lực của mình, nhưng đây cũng chỉ là một góc nhỏ trong ngọn núi thế lực to lớn của hắn mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc