HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Loại rượu này ông nội của tôi tổng cộng mới ủ có sáu bình thành công?! Trong đó bốn bình đều về nhà anh, chẳng lẽ một ngụm cũng không cho tôi nếm sao? Tôi nhìn mấy cái bình này lớn lên, tôi đường đường là người thừa kế Mộc gia người thừa kế, một lọ còn không có, anh cho tôi nếm thử mùi vị của nó đi."

Mộc Vấn Sinh ủ mấy bình rượu thuốc này hơn hai mươi mấy năm, Mộc Thanh hiện tại đã ba mươi tuổi, Cậu nói nhìn mấy cái chai này lớn lên thật ra một chút cũng không khoa trương.

Lúc cậu còn rất nhỏ, ông nội liền nói cho cậu tất cả bình này đều là bảo bối, sau đó chạm vào cũng không cho cậu chạm vào một chút, chính cậu nhìn thấy bình rượu này từ vẩn đục biến thành màu trắng mờ, từ màu trắng mờ biến thành thuần trắng, sau đó lại biến thành màu vàng nhạt, thẳng đến hai năm trước thì sáu cái chai bảo tồn hai mươi năm mới biến thành ánh vàng kim long lanh rực rỡ như hiện tại!

Ông nội Mộc ủ rượu thuốc, Mộc Thanh đều đã uống qua, Cậu từ nhỏ đã uống các loại rượu thuốc, cho nên sau khi lớn lên thân thể phi thường tốt, khả năng miễn dịch và kháng độc, năng lực tái sinh tế bào,..vân vân.., tất cả đều cao hơn với người bình thường!

Nhưng để cho cậu thèm nhỏ dãi chianh là bình thuốc như vàng kia, cậu chưa từng được uống qua! Kia mới là thứ tốt chân chính a, những cái rượu thuốc một hai năm kia không so được."

Triệu An An là đồ tham ăn, vừa nghe Mộc Thanh nói một hai phải uống cái loại rượu thuốc này, cô đoán khẳng định là thứ tốt, lập tức cũng hét lên: “Tôi cũng muốn uống, mau lấy ra đi, không được cất giấu!”

Cảnh Dật Thần không đồng ý: “tìm chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi, hai người chỉ số thông minh có tăng thêm cũng không có bằng tôi, uống lên cũng chỉ lãng phí tài nguyên, trở về nhà uống nước lạnh thôi, đồ vật kia không đáng giá tiền, hai người uống rất hợp!”

Anh mà đả kích người, thật là có thể đem người đó đả chết!

Cảnh Dật Thần cố tình đả kích chỉ số thông minh của Mộc Thanh cùng Triệu An An cơ không cao bằng mình, hai,người bị đả kích nhiều, căm bản là đã xớm không để trong lòng, hơn nữa lời anh nói lá sự thật, chỉ số thông minh của bọn họ không bằng Cảnh Dật Thần!

Nhưng việc uống rượu với chỉ số thông minh quan hệ gì đâu?

Hai người bọn họ tuy rằng chỉ số thông minh không đủ cao, nhưng da mặt cũng đủ dày a!

Dù sao hôm nay không cho uống, hai người bọn sẽ không rời đi, lì lợm la liếm, rất dễ dàng!

Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười nhìn Mộc Thanh và Triệu An An ngăn đường đi của bọn họ, ở đằng kia blah blah nói không ngừng, một hai phải uống một ngụm “rượu thần tiên”.

“Dật thần, chúng ta có hai bình mà, cho bọn họ mỗi người uống một chút đi!” Thượng Quan Ngưng chịu không nổi sự cầu xin của người quen như vậy, cũng bắt đầu thay bọn họ nói với Cảnh Dật Thần vài câu.

Cảnh Dật Thần xoa xoa cái trán, quay đầu bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em có thể không hào phóng như vậy được không? Rượu này giá trị một tỷ, một ngụm chính là mấy trăm vạn, chúng ta có phải lấy tiền rượu không đây? Mộc Thanh ở đàng kia giả vờ đáng thương, em đừng bị cậu ta lừa, cậu ta từ nhỏ đến lớn không biết đã uống qua nhiều bao nhiêu loại rượu thuốc như này, thể chất của hiện tại của anh so ra còn kém hơn cậu ta!"

“A? Phải không?” Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy Mộc Thanh thật sự quá đáng thương, chưa nói rượu này cũng là của Mộc lão gia, nói không chừng chính là muốn truyền cho cháu trai, kết quả lại bị bọn họ cướp đoạt mất rồi, hiện tại cho cậu ấy uống một ngụm cũng chẳng sao!

Dây dưa rất lâu, ngay đến Cảnh Dật Thần cũng không thể kiên nhẫn, lúc này anh mới lạnh mặt đem rượu lấy ra, nhăn mày đẹp nhàn nhạt nói: “Chỉ cho uống một chút thôi!”

Mộc Thanh vừa thấy chất lỏng màu vàng kim này, kích động đến nỗi tay không biết nên để chỗ nào!

Triệu An An cũng mặt đầy hưng phấn nhìn bình rượu, có loại rượu xinh đẹp như vậy sao, sao nghe cũng chưa từng nghe nói qua!

Mộc Thanh vì uống rượu thuốc này, vừa tới bệnh viện liền lấy lượng nhỏ trong ly mang ra!

Bình rượu vừa mở ra, cái loại hương thơm ngào ngạt dễ ngửi này lập tức lan tỏa bốn phía, tất cả bốn người đều có một loại cảm giác toàn thân thư thái!

Cậu lấy ly nhỏ từ trong túi ra, thật cẩn thận lấy chút từ bình rượu ra, Tuy rằng mấy thứ này hiện tại là của Cảnh Dật Thần, nhưng Mộc Thanh vẫn là không lấy nhiều, một lần uống nhiều rất lãng phí, tất cả chỗ này là tâm huyết của ông nội mỗi dược liệu bên trong đều là do ông lựa chon kĩ càng, có rất nhiều loại dược liệu mà ông không màng đến sự nguy hiểm mà đi vào núi,sâu rừng già lấy về, còn một ít là mua giá cực cao từ chỗ đấu giá về, thứ này so ra còn quý hơn cả vàng!

Nhìn chất lỏng đặc sệt đong đưa trong cốc, cả người Mộc Thanh đều cao hứng đến khóc, ngón tay kích động hơi hơi phát run.

Đây là rượu thuốc mà cậu ao ước chừng hai mươi năm!

Hôm nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử một ngụm!

Mộc Thanh đem rượu đặt ở chóp mũi ngửi một hồi lâu, mới có chút lưu luyến đem những chất lỏng vàng óng ánh đảo vàon trong miệng.

Mùi thơm ngào ngạt lan tràn, làm Mộc Thanh có chút say mê cùng hưởng thụ.

Quả nhiên so với đồ ngâm một hai năm không hề giống nhau!

Loại rượu này tựa như mĩ vị tốt nhất trên thế giới, uống song thì lúc sau liền đem mấy giọt sót lại uống hết!

Mộc Thanh đem một ít rượu còn dính ở trên ly liếm sạch sẽ không để soat, chọc cho Triệu An An nhíu mày.

“Uy uy uy, anh có thể không ghê tởm như vậy được không! Anh đem cốc liếm như vậy, làm sao tôi uống!?”

Mộc Thanh nhìn cô một cái, tâm tình cao hứng mới vừa rồi dần dần biến mất, thần sắc có chút đen tối nói: “An An, em không thể uống.”

Triệu An An không hiểu rõ ý anh, lập tức thét chói tai: “Vì cái gì mà không thể uống? Rượu kia thơm như vậy, khẳng định uống rất tốt, tôi cũng muốn uống! Rượu này cũng không phải của anh, anh keo kiệt cái gì!”

Thượng Quan Ngưng cũng có chút không rõ, Mộc Thanh vì sao lại nói như vậy. Nhưng cô rất rõ ràng, Mộc Thanh tuyệt đối không phải luyến tiếc Triệu An An uống, cậu sẽ không luyến tiếc bất cứ vật gì cho Triệu An An.

“Loại rượu này thành phần dinh dưỡng quá cao, hơn nữa còn có làm kích thích, em không thể uống.” giọng nói Mộc nghe tới có chút khổ sở, nhưng cậu vẫn duy trì bộ mặt tươi cười ngày thường, nhìn qua rộng rãi như ánh mặt trời.

Triệu An An lập tức liền hiểu rõ.

Bởi vì trên người đã từng từng có tế bào ung thư, không thể dùng loại thực phẩm có giá trị dĩnh dưỡng cao như vậy, bình thường đồ vật có dinh dưỡng cô đều có thể ăn, có thể uống, nhưng chỉ sợ Mộc lão gia ủ loại rượu thuốc này, dùng các loại tham quả hơn một ngàn niên đại, thảo dược tinh hoa, người trải qua trị liệu đã hồi phục bệnh ung thư, uống loại rượu thuốc này song sẽ có khả năng lớn sẽ khiến cho bệnh tình tái phát.

Cho nên, Mộc Thanh không chịu cho cô uống.

Triệu An An thần sắc chỉ là hơi hơi cứng đờ, liền lập tức khôi phục lại như bình thường, trên mặt tươi cười cùng với Mộc Thanh, tựa như không khác gì ánh mặt trời sang sảng.

Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần cũng hiểu được vì cái gì mà Mộc Thanh không cho Triệu An An uống.

Triệu An An từ trước cho tới nay đều nhìn không ra là đang bị bệnh, thoạt nhìn rất khỏe mạnh vui vẻ, cho nên bọn họ không có ai coi cô như người bệnh mà đối xử, cho nên cũng quên mất cô phải có ăn kiêng một số đồ vật

Bình luận

Truyện đang đọc