HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Kể cả có hai vị “Đầu bếp”, nhưng cũng phải tốn hơn một tiếng đồng hồ mới nấu xong.

Triệu An An mỗi lần làm xong một món, đều phải bưng đi một vòng, một hai phải để mọi người đều nếm thử, cho nên lúc ăn cơm, hơn một nửa món ăn trên bàn, Thượng Quan Ngưng đều đã thử qua.

Sáu người cùng nhau ăn cơm, ba người đàn ông không lớn tiếng nói chuyện, tuy rằng ngày thường Trịnh Kinh cùng Mộc Thanh rất hay nói chuyện, hơn nữa tính cách rộng rãi hướng ngoại, nhưng ở trước mặt ba cô gái, sức chiến đấu của bọn họ gần như rất nhỏ.

Triệu An An và Trịnh Luân vừa mới bắt đầu học nấu ăn, gần như cơm cũng quên ăn, vẻ mặt hưng phấn thảo luận những thứ mình mới học được.

Hơn nữa Thượng Quan Ngưng thỉnh thoảng tò mò vài vấn đề, ba người nói chuyện hăng say, còn bắt đầu thảo luận ba người cũng góp vốn mở nhà hàng!

Hiện tại Triệu An An đã mở một tiệm cơm Tây, giờ phút này lại nói đạo lý rõ ràng, Thượng Quan Ngưng thỉnh thoảng đưa ra câu hỏi, Trịnh Luân lại như gà con mổ thóc luôn gật đầu.

“Hóa ra An An đã mở một nhà hàng! Thật là lợi hại, tớ cũng không biết đấy!” Trịnh Luân có chút hâm mộ, nhưng cô cũng biết tính cách của mình, có chút nhát gan nhút nhát, việc gì cũng muốn lảng tránh, cô không thích ở bên ngoài xuất đầu lộ diện ứng phó người khắc, đặc biệt là đàn ông —— cô bị làm phiền đến sợ, rất nhiều người đàn ông vừa thấy cô, liền triển khai theo đuổi mạnh mẽ, trước nay đều không cho cô cự tuyệt, bởi vì cảm thấy tính cách của cô mềm mại dễ bắt nat.

Lúc chuẩn bị mở nhà hàng Triệu An An rất tập trung, sau khi khai trương cô lại không đến được mấy lần, sau đó dứt khoát phủi tay mặc kệ, lúc này nghe Trịnh Luân khen cô, da mặt cô rất dày cũng khó có chút khiêm tốn: “Chỗ nào lợi hại a, tớ cái gì cũng chưa làm, tớ chỉ làm theo những tiệm cơm Tây mà tớ hay đến, trực tiếp bài trí giống vậy! Nga, đúng rồi, A Ngưng cũng có một quán cà phê đấy, cô ấy kinh doanh còn tốt hơn tớ!”

Trịnh Luân nghe vậy, quay đầu hâm mộ nhìn Thượng Quan Ngưng: “A Ngưng cũng có cửa hàng của mình a, trách không được A Ngưng có khí chất không giống người khác!”

Thượng Quan Ngưng bật cười, cô sẽ không bởi vì mở một quán cà phê, khí chất liền tăng vọt đi?

“Cậu đừng nghe An An nói bừa, quán cà phê của tớ cũng là giao cho người khác xử lý, một tháng gần đây cũng chưa từng đến, nếu cậu muốn mở, khẳng định còn làm tốt hơn tớ.”

Thượng Quan Ngưng cười an ủi Trịnh Luân, cô cảm thấy, Trịnh Luân hẳn phải đi ra ngoài Trịnh gia, tiếp xúc với xã hội, mới không đến nỗi tách rời khỏi xã hội, hiện tại cô được ba mẹ bảo vệ quá tốt, hai mươi sáu tuổi, còn chưa từng đi làm, đại học cũng học ở thành phố A, bởi vì cô không muốn rời xa nhà đến chỗ khác học.

Cô và Triệu An An đều từng đi du học, ngay cả ba người đàn ông ở đây cũng từng học ở nước ngoài, chỉ có một mình Trịnh Luân là chưa từng đi đâu.

Không phải Trịnh gia không cho cô đi, Trịnh Kinh còn từng khuyên em gái, muốn cô xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhưng cô không muốn xa nhà, hơn nữa căn bản không thể thích ứng hoàn cảnh ở nước ngoài.

Thượng Quan Ngưng cổ vũ, làm Trịnh Luân có một ít tin tưởng, cô quay đầu nhìn về phía Trịnh Kinh, dịu dàng nói; “Anh trai, em cũng muốn tự mở cửa hàng, có thể chứ?”

Cô mong đợi, Trịnh Kinh không muốn đả kích cô, sang sảng cười nói: “Được a! Em muốn mở thì mở, em gái anh thông minh như vậy, khẳng định có thể làm rất tốt, tiền lương của cảnh sát hình sự không cao, chẳng may anh bị thất nghiệp, đến lúc đó anh còn phải dựa vào em nuôi đó!”

Tiền lương của cảnh sát hình sự xác thật không cao, Trịnh Kinh một tháng cũng chỉ được năm sáu ngàn, nhưng Trịnh gia còn có rất nhiều sản nghiệp khác, gia cảnh giàu có, Trịnh Luân muốn mở cửa hàng, bị lỗ cũng không sao, chỉ cần cô trưởng thành hơn.

Trịnh Luân nghe được anh trai nói, ánh sáng trong mắt chợt lóe chợt lóe, thật vui vẻ.

Mãi cho đến cơm nước xong, cô đều đi theo học hỏi kinh nghiệm của Triệu An An và Thượng Quan Nhưng.

Trịnh Kinh nhìn thoáng qua em gái, nghĩ rằng cô rất nghiêm túc.

Hắn bỗng nhiên có cảm giác em gái đã hoàn toàn trưởng thành, có cảm giác cô muốn tự lập rời khỏi hắn.

Hôm nay là sinh nhật của Triệu An An, ba người đàn ông rất ăn ý không đề cập đến việc của Thẩm Lăng Băng, dù sao kể cả có nói, cũng chỉ tăng thêm lo lắng cho mấy cô gái kia mà thôi.

Trịnh Kinh cùng Mộc Thanh đều là người ngoài, ở nơi này chỉ có Cảnh Dật Thần là người trong cuộc.

Tình hình hiện tại mặc dù có chút khó giải quyết, tuy rằng ảnh hưởng rất lớn đến Cảnh gia, nhưng Cảnh Dật Thần không hề hoảng loạn, hắn xử lý không ít việc đột nhiên phát sinh, đối với việc Thẩm gia, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Lúc bọn họ ở Cảnh gia, ba của Thẩm Lăng Băng người đứng đầu Thẩm gia Thẩm Tiến Quân, rõ ràng tin tưởng Cảnh Dật Nhiên không giết con gái ông ta, hoặc là nói, ông ta không phải tin tưởng Cảnh Dật Nhiên, mà là Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Trung Tu. Ông ta đã đi theo Cảnh Trung Tu rất nhiều năm, quan hệ hai nhà rất gắn bó, ông ta tin tưởng cách làm người của Cảnh Trung Tu. Nói cách khác, ông ta là một người rất có lí trí, mặc dù thật là Cảnh Dật Nhiên giết, ông ta cũng sẽ không náo loạn Cảnh gia, ông ta biết rõ, Cảnh Trung Tu là Cảnh Trung Tu, Cảnh Dật Nhiên là Cảnh Dật Nhiên.

Lấy cách làm người của Cảnh Trung Tu, nếu người là do con trai mình giết, ông ấy sẽ không bao che.

Mộc Thanh phản bác việc bản thân không có nhiều kiến thức, hắn không quen thuộc các vụ án hình sự, nhưng hắn là bác sĩ, đã từng cùng Trịnh Kinh hợp tác vô số lần, tương đương với một pháp y cao cấp, hắn đối với nguyên nhân cái chết của Thẩm Lăng Băng, trình bày kĩ càng tỉ mỉ.

Trịnh Kinh là cảnh sát hình sự nổi tiếng thành phố A, đã từng phá rất nhiều vụ án đặc biệt khó, lời hắn nói cũng rất có sức ảnh hưởng.

Ở Cảnh gia, sau khi bọn họ nói xong các ý kiến cá nhân, vốn dĩ ban đầu đều cảm thấy Thẩm Lăng Băng do Cảnh Dật Nhiên giết, đều đã bình tĩnh trở lại, tin hung thủ là một người khác.

Giờ phút này, Thẩm gia hẳn đã bác bỏ tin đồn, tuyên bố với truyền thông là người khác giết Thẩm Lăng Băng.

Ăn xong cơm trưa, Cảnh Dật Thần cùng Trịnh Kinh liền rời đi, hung thủ chưa bắt được, bọn họ còn phải tiếp tục đi tìm.

Mộc Thanh không đi, hôm nay là sinh nhật của Triệu An An, hắn muốn cả ngày đều ở bên cạnh cô.

Hắn đã rất nhiều năm không ăn sinh nhật với cô, hôm nay, hắn còn có quà muốn tặng cho cô.

Nhưng mà hắn lúc này đã thành người sai vặt của ba cô gái!

“Đầu gỗ, đi nấu nước, sau đó pha trà! Chúng ta ăn nhiều hạt dưa rất khát!” Triệu An An không chút khách khí phân phó.

Thượng Quan Ngưng còn tương đối khách sáo: “Bác sĩ Mộc, phiền anh rửa một ít dâu tây mang lại đây, cám ơn!”

Trịnh Luân lúc đầu còn xấu hổ cũng dần quen thuộc hơn: “Bác sĩ Mộc, tôi không thích uống trà xanh, có thể phiền anh pha cho tôi một cốc hồng trà không?”

Trên khuôn mặt trong sáng đẹp trai của Mộc Thanh tràn đầy ý cười, thoạt nhìn giống như ánh mặt trời: “Không thành vấn đề, hôm nay tới nhà tôi, tôi nhất định sẽ coi mọi người như khách quý mà chiêu đãi!”

Triệu An An trừng mắt liếc hắn một cái: “Đây là nhà em!”

Bình luận

Truyện đang đọc