HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ba mẹ mang theo em gái rời đi, tâm trạng của Cảnh Duệ bình tĩnh lại, rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Hắn cần phải nghỉ ngơi!

Ngày hôm sau rời giường, đơn giản ăn bữa sáng do Cảnh Dật Thần sai người đưa tới, Cảnh Duệ bắt đầu xử lý công việc trong tay.

Hắn vẫn luôn ngầm thâm nhập vào thế lực của hai tổ chức lớn, đến bây giờ, tuy rằng chưa thể khống chế hoàn toàn cả hai thế lực, nhưng muốn có được tinz tình báo đã tương đối dễ dàng.

Đương nhiên lúc hắn nhìn thấy Andrew cùng North trở mặt với nhau, trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi lộ ra nụ cười.

Quan hệ hợp tác của hai tổ chức lớn bắt đầu rạn nứt, hắn mới có thể thừa cơ chen vào.

Nhưng viện nghiên cứu virus phái không ít người tới thành phố A, muốn mang Cảnh Trí về.

Cảnh Duệ cười lạnh, những người này tới thành phố A về sau cũng đừng mong trở về!

Nguồn đầu tư của viện nghiên cứu cực kì phong phú, hợp tác với chính phủ của nhiều quốc gia, nhưng bàn về việc đánh nhau, bọn họ kém hơn tổ chức sát thủ cả vạn dặm.

Cảnh Duệ còn phải tự tay đối phó với người của tổ chức sát thủ, người của viện nghiên cứu virus hắn không cần thiết phải ra tay.

Xử lý xong mọi việc, Cảnh Duệ thay một bộ quần áo bình thường, đội mũ đi ra ngoài.

Hôm nay thầy thôi miên kia sẽ tới thành phố A, tuy người này tàn nhẫn vô cùng, nhưng thuật thôi miên cuat ông ta xác thật có chỗ độc đáo, muốn khôi phục ký ức của Cảnh Trí thì phải dựa vào ông ta. 

Chẳng qua người này quá mức gian xảo, Cảnh Duệ không yên tâm nên muốn đi tạo áp lực thêm lần nữa, bởi vì đêm nay hắn sẽ để cho thầy thôi miên này thử khôi phục ký ức của Cảnh Trí.

Thầy thôi miên ở trong khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố A, khách sạn này dưới danh nghĩa là của tập đoàn Cảnh Thịnh, bên trong đều là người nhà, Cảnh Duệ không cần lo lắng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Thầy thôi miên cực kì không tình nguyện bị bắt đến thành phố A, nhưng sau khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Duệ đã an phận lại.

Cảnh Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn được toàn bộ khung cảnh hùng vĩ bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Xem ra cũng có lúc trí nhớ của thầy thôi miên bị giảm sút, con gái của ông đang ở trong tay tôi, vậy mà ông dám đi tìm ba tôi, ông cho rằng, tìm được ba tôi thì ba con hai người có thể sống sót sao? Không chỉ một mình ông biết thôi miên, không cần khiêu chiến giới hạn của tôi!”

Thầy thôi miên có chút khủng hoảng, ông ta tung hoành cả đời, kết quả lại thua trong tay một tên tiểu tử thúi chưa đến hai mươi tuổi, cái này làm cho ông ta oán hận đến không biết làm sao.

Cảnh Duệ quả thực không phải là người, sự độc ác của hắn làm người khác hoảng sợ!

Ông ta đã nhìn ra dã tâm của Cảnh Duệ, hắn muốn khống chế tổ chức sát thủ lớn nhất toàn thế giời!

Kẻ điên!

Người khác không biết nhưng ông ta lại biết, trong vòng thời gian nửa năm tổ chức sát thủ tổn thất hai mươi người, tất cả đều là Cảnh Duệ tìm người xử lý! Tất cả đều là hắn diễn kịch!

Đã chết như vậy nhiều người, thế nhưng chỉ vì có thể làm Cảnh Trí trở lại thành phố A để khôi phục ký ức!

Ma quỷ!

Trong lòng thầy thôi miên sợ hãi run giọng nói: “Không không không, Ray, cậu hiểu lầm rồi! Vì tôi biết Cảnh Dật Thần là ba cậu nên tôi mới đi gặp! Tôi chỉ là muốn sống mà thôi! Không phải chúng ta đã ký kết hiệp nghị sao? Cậu đã nói sẽ bảo vệ con bé, không để con bé bị thương tổn!”

Cảnh Duệ không có quay đầu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dáng người hắn cao lơn, vì đẹo mặt nạ nên chỉ lộ ra sườn mặt sắc bén mà hoàn mỹ, áo sơmi trắng tinh, quần dài màu đen nhìn hắn có vẻ cao quý mà lạnh lùng.

“Đúng tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ta, ngày sau cũng sẽ để cô ta tự do. Nhưng tiền đề là ông phải thành thật nghe lời. Rất hiển nhiên, người phá bỏ hiệp nghị là ông, tôi nghĩ ông đã từ bỏ mạng sống của con gái, đúng không?”

“Không đúng không đúng, tuyệt đối không có!” Thầy thôi miên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ nói sai một câu Cảnh Duệ sẽ lấp tức giết chết con gái ông ta, ông ta có thể mất đi tất cả, duy nhất không thể mất đi con gái a!

“Cậu đừng động đến con gái tôi! Về sau tôi sẽ không bao giờ liên lạc với người khác, tôi sẽ dùng toàn lực để khôi phục ký ức của bạn cậu! Gần đây thuật thôi miên của tôi đã có đột phá mới!”

Cảnh Duệ nghe vậy, trong lòng vừa động, trên mặt lại lạnh lùng như cũ.

“Vậy phải xem biểu hiện ngày mai của ông! Ngày mai tôi sẽ đưa người đến đây, nếu hắn không thể khôi phục ký ức, phần mộ của ông chính là biển rộng ngoài kia! Con gái ông cũng sẽ được đi theo ông.”

……

Bởi vì ban ngày không dễ dàng trốn tránh, cho nên phần lớn sát thủ đều hành động vào buổi tối, hơn nữa lúc đêm khuya tĩnh lặng là lúc con người có sự đề phòng thấp nhất.

Cảnh Trí liên lạc riêng với tổ chức sát thủ để lấy trang bị của mình, thay đổi một bộ quần áo màu đen thích hợp hoạt động trong đêm tối, bắt đầu theo dõi mục tiêu.

Tổ chức sát thủ có nhân viên phụ trách thu thập tài liệu của mục tiêu, hơn nữa còn cung cấp đại khái vị trí.

Đêm qua Cảnh Trí đã nhận được tin tức mục tiêu đang ở tập đoàn Cảnh Thịnh, hôm nay thu được tình báo lại thành mục tiêu đang ở bệnh viện.

Cảnh Trí khẽ nhíu mày.

Bệnh viện?

Hắn chán ghét bệnh viện!

Hơn nữa mục tiêu ở bệnh viện có thể sẽ được bảo vệ rất tốt, rất khó để giết chết.

Sát thủ Cụ Phong xếp hạng thứ tư đã bị giết chết, Cảnh Trí không thể tùy tiện hành động, đối với việc giết người hắn có tâm đắc rất tốt, biết không thể quá sốt ruột.

Nhưng lúc hắn quan sát xung quanh địa điểm liền cảm thấy bệnh viện Mộc thị cực kì quen mắt.

Khi còn nhỏ hắn đã đến nơi này rất nhiều lần sao?

Cảnh Trí đấm đấm đầu mình, muốn quên đi tất cả những cảm giác đau đớn.

Hắn lắc đầu, không dám dùng sức nhớ lại, miễn cho cơn đau đầu lại lần nữa phát tác, lúc này nếu tiếp tục đau đầu thì hắn sẽ bị bại lộ.

Quan sát địa hình bên ngoài suốt một đêm, trong lòng Cảnh Trí đã có phương án đại khái, sau đó liền thay đổi một bộ quần áo bình thường, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu lam đi vào bệnh viện.

Vào bệnh viện, Cảnh Trí càng thêm khẳng định lúc còn nhỏ mình đã đến nơi này.

Ký ức đều cực kỳ mơ hồ, nhưng Cảnh Trí dựa vào một loại trực giác lại thuận lợi tìm được một gian phòng, trên cửa văn phòng viết: Bác sĩ chủ nhiệm – Cảnh Dật Nhiên.

Phía dưới còn có một tấm ảnh chụp Cảnh Dật Nhiên đang mặc áo blouse trắng.

Cảnh Trí đứng ở trước cửa, hoảng hốt như trở về lúc còn nhỏ!

Một đứa bé đang cười giòn tan đứng ở chỗ này kêu “Ba”!

Hắn nhớ rõ nơi này!

Hắn đã tới! Đã tới vô số lần!

Trên cửa văn phòng còn còn xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Cảnh Duệ” “Cảnh Trí”!

Trong chớp nhoáng, hắn rốt cuộc nhớ tới tên của mình!

Hắn gọi là Cảnh Trí!

Hắn không phải tên Sean!

Trách không được!

Trách không được khi hắn vừa nghe đến chữ “Cảnh” sẽ cảm thấy cực kì quen thuộc! Nhà của hắn là Cảnh gia có danh vọng rât cao! Hắn họ Cảnh!

Không đúng, từ từ!

Cảnh Duệ?!

Không phải là mục tiêu hắn phải giết lần này sao?!

Hắn nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cửa, đột nhiên cởi bao tay, trong lòng bàn tay có dòng chữ màu lam nhạt xuất hiện trước mặt hắn.

Anh trai!

Người hắn muốn giết, là anh trai hắn!

Tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, tất cả bóng người đều ở lùi lại, trong đầu hắn trống rỗng!

Bình luận

Truyện đang đọc