HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cuối cùng Trịnh Kinh vẫn đồng ý, vì Cảnh Dật Thần không chỉ hỗ trợ về người, mà còn có tiền, các trang thiết bị cùng đường đi.

Ở mức độ này, Trịnh Kinh có thể làm được.

Cho nên cùng ngày hôm đó, Cảnh Dật Nhiên và những người bên cạnh cậu ta đã bị nghe lén cùng theo dõi.

Thượng Quan Ngưng ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, sau đó được về nhà với Cảnh Dật Thần.

Cơ thể của cô đã tốt lên rất nhiều, ngoài trừ còn có một chút đau đầu, mọi thứ khác đều dần dần trở lại bình thường.

Cũng là hai ngày qua cô mới được biết, bản thân vừa trở về từ cổng địa ngục, mà người cứu cô chính là bác sĩ thiên tài trong huyền thoại Mộc lão gia tử.

Tất nhiên, cô cũng biết, cô ngay lập tức rơi vào tình trạng hôn mê, là do Cảnh dật Nhiên bỏ thuốc vào ly cocktail.

Nếu không phải lúc đó Cảnh Dật Thần có mặt kịp thời, có lẽ cô sẽ chết.

Mà Cảnh Dật Thần vẫn còn hối hận vì sự sai sót của bản thân, nếu anh cảnh giác thêm một ít, Cảnh Dật Nhiên gần như không có khả năng có thể hành động.

Tuy nhiên, trước đó, Thượng Quan Ngưng đã sốt rất cao, một mình ngủ mê man một ngày một đêm trong nhà.

Cảnh Dật Thần không biết Đường Vận đã nói gì với cô, anh nằm ở trên giường, ôm Thượng Quan Ngưng vào trong vòng tay của mình, giọng nói trầm thấp giải thích với cô: “A Ngưng, sau này Đường Vận có nói gì, em không được tin, nếu em có điều gì nghi ngờ, hãy hỏi anh. Em và cô ấy không giống nhau, suy nghĩ của em quá đơn giản, rất dễ dàng bị cô ấy lừa gạt. Thậm chí, trước đây anh luôn bị cô ấy lừa.”

Thượng Quan Ngưng dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, em đã biết.”

Cảnh Dật Thần thấy cô chỉ trả lời có một câu, nhịn không được hỏi cô: “Em không có bất cứ điều gì muốn nói với anh?”

Ngày hôm đó anh trở lại vào lúc nửa đêm, thời điểm ôm cô, còn bị cô ghét bỏ, vẫn luôn đẩy anh ra bên ngoài, không cho anh chạm vào. Nguyên nhân chắc chắn là do Đường Vận, cô mới tức giận như vậy.

Thượng Quan Ngưng hơi mỉm cười, nói: “Thật ra là có, nhưng bây giờ đã không có.”

Chuyện của Đường Vận, hiện tại bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, trên thực tế cũng không có gì. Hơn nữa, Cảnh Dật Thần nói, mối tình đầu của anh là cô, không có nửa điểm quan hệ với Đường Vận.

Khi lần đầu tiên gặp anh, cô không phải không nhìn thấy sự thờ ơ lạnh nhạt của anh, một người lạnh nhạt như vậy, nếu thật sự giống như Đường Vận đã nói, nhất định là anh thích cô ta, nhưng có vẻ như Cảnh Dật Thần không hề thích cô ta.

Mặc kệ trước kia như thế nào, chỉ cần người Cảnh Dật Thần yêu hiện tại là cô, là đủ.

Cô bị anh ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào, giống như trở về với tình yêu của lứa tuổi mới lớn, như thiếu nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Thương Quan Ngưng không hỏi anh, thực rõ ràng là lựa chọn tin tưởng anh, trong lòng Cảnh Dật Thần dâng lên thỏa mãn nhàn nhạt, khóe môi không khỏi vểnh cao.

Anh di chuyển cánh tay, giúp cô dựa vào càng thoải mái hơn, chậm rãi nói: “A Ngưng, anh quan tâm Đường Vận như vậy, luôn cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy, đồng ý tất cả những yêu cầu của cô ấy, là có nguyên nhân. Nhưng không phải là vì anh thích cô ấy, mà là vì... cô ấy đã cứu mạng anh, dùng mạng cô ấy cứu mạng anh.”

Thượng Quan Ngưng hơi ngẩn ra, dường như cô không nghĩ nguyên nhân này.

Cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần vì để nói ra những lời này, trên gương mặt anh tuấn có chút trắng bệch, chắc chắn đoạn hồi ức đó đối với anh rất đau đớn, cho nên anh mới không muốn nói với bất kì ai, chỉ đem nó chôn sâu ở tận đáy lòng.

Cô ôm chặt lấy vòng eo anh, muốn vỗ về anh.

Trước đây cô chưa bao giờ thấy, tất cả các khía cạnh anh đều rất mạnh mẽ, Cảnh Dật Thần không hề sợ hãi bất cứ điều gì, không yếu ớt bất lực như bây giờ.

Hóa ra Đường Vận từng cứu mạng Cảnh Dật Thần sao? Vì vậy, cô nên cảm ơn cô ấy.

“Anh nghĩ rằng cô ấy đã chết, nhưng anh dùng hết khả năng cũng không tìm được thi thể của cô ấy, do đó, có thể cô ấy còn sống. Sau khi anh lật tung cả thành phố A, cũng không tìm được cô ấy, anh lục lọi cả nước, sau đó là cả thế giới. Mặc dù hoàn cảnh lúc đó, cô ấy gần như không có cơ hội sống sót, nhưng anh vẫn luôn không từ bỏ.”

Thượng Quan Ngưng im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Nếu cố ấy còn sống, vì sao không đến tìm anh?”

Đường Vận để ý Cảnh Dật Thần như vậy, còn tự cho mình là vị hôn thê của anh, nếu cô ta còn sống, tại sao lại phải chờ đến mười năm sau Cảnh Dật Thần tìm được cô ta, mới chịu theo anh về nước.

“Nghe cô ấy nói, cô ấy bị mất trí nhớ.” Âm thanh Cảnh Dật Thần trở nên bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: “Cô ấy nói phải mất hai năm kí ức mới chậm rãi khôi phục.”

Thượng Quan Ngưng nghe xong, lúc này mới hiểu được, thì ra cô ta bị mất trí nhớ, không có thắc mắc nhiều năm như vậy đều không có liên lạc với Cảnh Dật Thần.

Nhưng, Thượng Quan Ngưng tin chắc cách nói này của Đường Vận, Cảnh Dật Thần sẽ không tin. Anh đã gặp qua những người thật sự mất trí nhớ và phục hồi kí ức, loại cảm giác này với cảm giác Đường Vận cho anh không hề giống nhau.

Rốt cuộc Đường Vận có mất trí nhớ hay không, chỉ cần điều tra những gì mười năm qua cô ta trải qua một chút là có thể biết. Lấy năng lực Cảnh Dật Thần, muốn điều tra tất cả các hồ sơ, rất dễ.

Nhưng, Cảnh Dật Thần không muốn điều tra, việc cô mất hay là không mất trí nhớ đi chăng nữa đối với anh không hề quan trọng, và tại sao một thời gian dài như vậy cô ta không bao giờ tìm đến anh, cũng không có quan trọng, anh không quan tâm.

Quan trọng hơn, là cô ấy còn sống.

Vậy là đủ rồi.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy Đường Vận này cũng thật là lận đận, không thể giúp đỡ, nhưng nói: “Thật ra cô ấy cũng rất đáng thương, sau này em sẽ đối xử với cô ấy tốt một chút, không chê cười xem cô ấy là nhân viên quầy lễ tân.”

Cảnh Dật Thần cười: “Nhân viên quầy lễ tân gì?”

“Cô ấy mỗi ngày đứng ở bàn reception, gặp ai cũng sẽ tự giới thiệu bản thân là vị hôn thê của anh, em cảm thấy rất giống nhân viên quầy lễ tân.”

“Sau này cô ấy sẽ không bao giờ đến công ty nữa, anh hứa.”

Chuyện Đường Vận là vị hôn thê của anh, toàn bộ nhân viên trong công ty đều bàn tán xôn xao, Lư Cần đã báo cáo qua với anh, từ khi anh tiếp quản công ty cho đến nay, Cảnh Trung Tu chưa từng can thiệp vào, ông đã gọi điện và bóng gió tác động đến anh. Lời trong lời ngoài đều nói, không được làm chuyện có lỗi tổn thương Thượng Quan Ngưng.

Lần đầu tiên Cảnh Dật Thần không có lạnh lùng cắt đứt điện thoại của cha, là lại còn giải thích vài câu.

“Con không có gì với Đường Vận, vợ của con mãi chỉ có một Thượng Quan Ngưng, mãi không đổi thay.”

Anh còn dặn dò Lư Cần, nếu có ai hỏi, phải nói rằng anh đã kết hôn, chính xác là không có vị hôn thê nào cả.

Vì vậy, tin tức tổng giám đốc kết hôn rất nhanh chóng lan truyền khắp tập đoàn, trực tiếp oanh tạc đến bộ phận nữ nhân viên hâm mộ anh.

Trước mắt Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần buộc phải nghỉ ngơi nửa tháng, lúc chính thức trở lại làm việc, rõ ràng cảm nhận được luồng áp suất thấp bên trong tập đoàn.

Cô không biết nguyên nhân, đành phải đi hỏi bát quái đại thần Mễ Hiểu Hiểu.

Mễ Hiểu Hiểu dùng bộ mặt tiếc hận nhìn cô, còn một mặt lắc đầu một mặt thở dài.

Thượng Quan Ngưng bị Mễ Hiểu Hiểu nhìn đến ù ù cạc cạc, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại nhìn tôi như vậy, sao trông cậu lại có vẻ u oán như vậy?”

Mễ Hiểu Hiểu vỗ vỗ vai Thượng Quan Ngưng, chớp chớp mắt nói: “Thượng Quan, cậu... vẫn không có ly hôn chứ?”

Thượng Quan Ngưng ngu ngơ ngáo ngác hơn: “Không có ah!”

“Ồ ồ, vậy là tốt vậy là tốt, à... cậu tốt hơn nên như vậy, về nhà sống tốt cuộc sống của mình! Tổng giám đốc của chúng ta, danh thảo có chủ rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc