HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nghe một chút, thiếu chút nữa bị cô xiết chết, còn muốn hắn đừng để ý! Bày ra dáng vẻ cực kì ghét bỏ!

Mệt cho hắn lúc nãy, còn lo lắng cho cô lâu như vậy, kết quả vừa thấy mặt liền suýt mất mạng!

“Đại tiểu thư, em không phải là muốn giết chết Đường Vận, em là muốn giết chết anh!” Mộc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đời này của hắn chính là thiếu Triệu An An, bị cô hành hạ như thế, hắn vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc!

“Đường Vận sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng cô ta bây giờ còn có giá trị lợi dụng, không thể để cô ta nhẹ nhàng như vậy liền chết đi. Chẳng qua Cảnh thiếu đã sai người theo dõi cô ta, nếu em muốn tra tấn cô ta, có rất nhiều biện pháp, dù sao cũng đừng khiến cô ta chết là được, nếu em có thể khiến cô ta mở miệng, nói không chừng sẽ có công rất lớn đấy!”

“Thật vậy không?”

Triệu An An lập tức vui vẻ lên, một màn máu tanh khủng bố lúc nãy lập tức bị cô ném qua sau đầu, ngược lại bắt đầu điều động tế bào não của cô, chuẩn bị phát động “Công kích” mãnh liệt đối với Đường.

Trịnh Kinh đứng ở cách đó không xa, nhìn Mộc Thanh ôm Triệu An An đi tới, không khỏi hơi sửng sốt.

Trong ấn tượng của hắn, Mộc Thanh cùng Triệu An An là một đôi oan gia vui vẻ, cả ngày đều cãi cọ ầm ĩ, thích nhất là đấu võ mồm,, Triệu An An yên tĩnh để Mộc Thanh ôm vào trong ngực như bây giờ cực kì hiếm thấy.

Từ xa nhìn lại, bọn họ giống như một đôi tình lữ ân ái, ấm áp lại ngọt ngào.

Trịnh Kinh bỗng nhiên nghĩ tới em gái Trịnh Luân của mình, hắn muốn về sau ở những lúc không có người cũng ôm cô như vậy.

Chờ Mộc Thanh đến gần, hắn mới đặt Triệu An An xuống dưới.

Nhìn thấy Trịnh Kinh một mình đứng ở nơi này, mà xe Cảnh Dật Thần đã sớm không thấy bóng dáng, hắn lập tức rõ ràng: Bọn họ lại bị Cảnh Dật Thần vứt bỏ!

Không có cách nào, đành phải đón xe trở về thôi.

……

Dọc theo đường đi, A Hổ đều bị Cảnh Dật Thần thúc giục “Lái nhanh lên” “Quá chậm” “Tăng tốc độ”!

Hắn thề, hắn đời này không có lần nào chạy xe nhanh như vậy, nhưng mà thiếu gia vẫn ghét bỏ hắn chạy chậm!

Thật vất vả mới trở lại tiểu khu Lệ Cảnh, Cảnh Dật Thần nhanh chóng mở cửa xe, ôm Thượng Quan Ngưng tiến vào thang máy, sau đó lại ôm cô vào nhà, vào phòng ngủ.

Dọc theo đường đi, Thượng Quan Ngưng đều không thoải mái, vẫn luôn bị buồn nôn.

Cho đến khi về tới nhà, nằm ở trên giường quen thuộc, cô mới dễ chịu hơn một ít.

Cảnh Dật Thần vẫn luôn gắt gao ôm cô, vẻ mặt có chút hoảng loạn chưa bao giờ thấy.

Kể cả Mộc Thanh nói Thượng Quan Ngưng không có việc gì, đứa bé cũng không có việc gì, nhưng mà nhìn Thượng Quan Ngưng khó chịu như vậy, trong lòng hắn vạn phần dày vò cùng đau đớn.

“A Ngưng, em có mệt lắm không? Có cần đi bệnh viện hay không? Em có chỗ nào không thoải mái?”

Liên tiếp mấy vấn đề, Cảnh Dật Thần cực kì lo âu cùng bất an.

Thượng Quan Ngưng cầm tay hắn, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Đừng lo lắng, em không có việc gì, chỉ là có chút ghê tởm muốn nôn, có khả năng là triệu chứng khi mang thai.”

Cũng có khả năng là vừa rồi nhìn thấy trường hợp máu tanh kia, kích thích đến cô.

Nhưng mà Thượng Quan Ngưng không có nói, cô không muốn làm Cảnh Dật Thần lo lắng.

Nhưng mà Cảnh Dật Thần đâu dễ lừa gạt như vậy!

Thượng Quan Ngưng từ trước tới nay đều không có hiện tượng nôn nghén, làm sao có thể đột nhiên bắt đầu nôn nghén.

Cảnh Dật Thần muốn nói gì đó, Thượng Quan Ngưng lại mở miệng: “Dật Thần, trên người em có chút khó chịu, anh ôm em đi tắm rửa.”

Cô đối với sự kiện máu tanh kia vẫn còn có chút sợ hãi, sợ hãi sát khí quá nặng sẽ ảnh hưởng không tốt đến con, cho nên muốn tắm rửa.

Cảnh Dật Thần lập tức đồng ý, ôm cô vào phòng tắm.

Tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, thay đổi quần áo ngủ mềm mại sạch sẽ, cả người Thượng Quan Ngưng thoải mái hơn rất nhiều.

Cảnh Dật Thần cũng thay n quần áo, nằm song song với Thượng Quan Ngưng, đem cô ôm vào trong ngực mình.

Hắn không ngừng hôn cô, nhẹ giọng xin lỗi cô: “A Ngưng, hôm nay khiến em bị sợ hãi, là anh sắp xếp không cẩn thận, đáng ra anh phải luôn ở bên cạnh em.”

Thượng Quan Ngưng lắc đầu, ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Hiện tại có thể ở cạnh anh đã rất tốt, em không sợ, em không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh, để anh bảo vệ em. Em không muốn để anh bị trói buộc, em cũng có thể chăm sóc chính mình. Tuy rằng việc ngày hôm nay có chút nguy hiểm, nhưng đều đã qua đi, em thật sự không có sợ hãi, em chính là nghĩ, nhất định phải bảo vệ con của chúng ta thật tốt, không để bé bị thương.”

Đây là đứa con đầu lòng của cô và Cảnh Dật Thần, bọn họ tràn ngập chờ mong, Thượng Quan Ngưng đối với sinh mạng nhỏ bé này quý như trân bảo, có bé ở đây cô gần như không có gì phải sợ hãi.

Có lẽ đây là sức mạnh làm mẹ đi.

Năm đó, mẹ cô không phải cũng dùng mạng của chính mình để bảo vệ mạng của cô sao? Bà không chút do dự lựa chọn để con gái được sống sót, kết thúc mạng sống của mình.

Thượng Quan Ngưng hiện tại càng thêm hiểu rõ mẹ của mình.

Cô cũng không trách Cảnh Dật Thần, hắn có việc mình phải làm, việc hắn phải đối mặt có lẽ còn nguy hiểm hơn cả việc của cô.

Trải qua chuyện này, Thượng Quan Ngưng lại kiên định ý tưởng của mình.

“Dật Thần, anh dạy em bắn súng đi, còn có học võ nữa.”

Thượng Quan Ngưng giọng nói rất nhẹ, lại lộ ra quả cảm cùng kiên định.

Cảnh Dật Thần vừa vui mừng vừa đau lòng, hắn cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm, nếu không một cô gái như Thượng Quan Ngưng, tại sao phải học võ và bắn súng!

Hắn hốc mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn nói: “Được, em muốn học thì anh sẽ dạy em, nhưng mà hy vọng em về sau không có lúc nào phải sử dụng đến. Những cái đó rất nguy hiểm, anh về sau đều xử lý bọn họ thật tốt, để thế giới của em và con sach sẽ an toàn! Anh cam đoan với em, cục cưng!”

Dáng vẻ hôm nay của Thượng Quan Ngưng làm hắn quá đau lòng.

Hắn tự xưng có thế lực khổng lồ, năng lực hơn người, lại vẫn để Thượng Quan Ngưng lâm vào hiểm cảnh!

Dương Mộc Yên so với tưởng tượng còn ác độc, càng kín đáo chu toàn hơn nhiều! Cô ta mượn sức tất cả các thế lực đối địch với hắn, chuyên môn tạo ra các kế hoạch nhằm vào bọn họ.

Hơn nữa, cô ta nhất định đã chuẩn bị thật lâu thật lâu, thuộc hạ của hắn có mấy người bị cô ta thu mua, nếu không sự việc hôm nay không có nguy hiểm như vậy.

Dương Mộc Yên, phải chết!

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu hôn cằm Cảnh Dật Thần, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra tươi cười: “Dật Thần, em cùng con đều sẽ không yếu đuối, anh làm cái gì, bọn em đều sẽ giúp anh! Nếu thế giới của anh chỉ có mưa máu gió tanh, bon em sẽ theo anh đi khắp nơi, chỉ cần có anh ở đó bọn em sẽ không sợ gì cả.”

Cô không hy vọng tất cả mọi việc đều do một mình Cảnh Dật Thần gánh vác, hắn là đàn ông không sai, hắn năng lực xuất chúng không sai, nhưng cô và hắn là một, Cảnh Dật Thần không hy vọng cô xảy ra chuyện, hy vọng cô an toàn, chẳng lẽ cô không như vậy sao?

Cô tình nguyện cùng hắn đối mặt với những khó khăn và trắc trở, cũng sẽ không một mình hưởng thụ sự an toàn kia.

Cảnh Dật Thần trong lòng rung động, hắn ôm chặt Thượng Quan Ngưng, trên khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra tươi cười: “Đồ ngốc, anh nên làm tất cả mọi việc, em là người phụ nữ của anh, khiến em không được an toàn là thất bại lớn nhất cả đời của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc