HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Công bằng cái rắm!

Dựa vào cái gì mà muốn cắt đứt lỗ tai cô! lời Triệu An An nói căn bản không có cách xác nhận là thật hay giả, vạn nhất nếu lời cô nói chính là thật mà Triệu An An lại không tin, thì chẳng phải lỗ tai của cô ta sẽ không còn nữa!

Đường Vận hận không thể đem Triệu An An dẫm chết!

Triệu An An chính là một kẻ điên, ngày thường nhìn thì giống con người bình thường, chỉ là tính cách hơi tùy tiện một chút mà thôi, nhưng mỗi lần động vào dao thì cô lại vô cùng hưng phấn! Cô nói cắt đứt lỗ tai của Thượng Quan Nhu Tuyết thì thật sự cô sẽ làm, không chỉ đơn giản là nói xuông đâu!

Đường Vận chỉ cảm thấy giờ phút này bản thân rất tuyệt vọng, cô rất hy vọng ai đó có thể tới cứu cô, giúp cô rời khỏi cái kẻ điên Triệu An An này!

Lần sau có cơ hội, cô ta nhất định trả thù Triệu An An, nhất định phải tra tấn chết cô ta!

Nhưng mà, so với Đường Vận thì người càng tuyệt vọng đó chính là Thượng Quan Nhu Tuyết.

Từ trước nay tới nay cô chưa bao giờ thấy qua Triệu An An không nói đạo lý mqf điên cuồng như vậy. Vừa nói liền trực tiếp động dao giết người! Cô vốn dĩ cho rằng, Đường Vận đã đủ biến thái tàn nhẫn rồi, không nghĩ tới Triệu An An còn ác hơn, muốn cắt đứt lỗ tai của các cô! Nếu chỉ còn một lỗ tai, vậy thì làm sao mà sống, làm sao mà gặp người!

Việc càng làm cho Thượng Quan Nhu Tuyết thống khổ chính là Triệu An An vừa mới thừa dịp các cô nói chuyện, mà cầm dao rạch lên mặt cô vài cái, lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt kiều nộn của cô, máu tươi chảy theo khuôn mặt nhỏ của cô chảy đến lỗ tai, làm cô đau đến thắt tim!

Cô sẽ bị Triệu An An hủy dung sao?! Nếu mặt cô bị huỷ hoại thì về sau sao còn có thể đi dụ dỗ Cảnh Dật Thần? Làm sao có thể dành lấy sự quan tâm của Tạ Trác Quân một lần nữa!

Có kể thù kinh sợ như vậy, Thượng Quan Nhu Tuyết mới biết được, hóa ra trước kia cô đối phó với Thượng Quan Ngưng là quá dễ dàng, Thượng Quan Ngưng quả thực quá dễ nói chuyện.

Đường Vận hiện tại cái gì cũng đều không màng, bùm bùm liền đem tất cả kế hoạch nói ra, vì thắng được sự tín nhiệm của Triệu An An, cô ta đem mọi chi tiết nói ra, không ngừng bán đứng Thượng Quan Nhu Tuyết, hơn nữa cũng bán đứng cả Cảnh Dật Nhiên.

“Lần này giúp chúng tôi còn có một người khác, nhưng tôi lại không biết là ai, bởi vì cô ta luôn nhờ người truyền lời, chưa bao giờ thấy tôi. Nhưng đã rất quen thuộc Thương Quan Nhu Tuyết, cô ta khẳng định quen Thượng Quan Nhu Tuyết, bọn họ chắc chắn là một ruột!”

“Chúng tôi hôm đó cố ý thừa dịp Cảnh Dật Thần không ở đó nên tìm cô gây phiền toái, mục đích chỉ có một, chính là làm cho con của Thượng Quan Ngưng không giữ được, nhưng chúng tôi không có muốn hai người các cô chết, người giúp chúng tôi nói, để lại mạng của Thượng Quan Ngưng có tác dụng rất lớn, không thể để cô chết, nếu không Cảnh gia sẽ không để yên.”

“Cảnh Dật Thần có việc ra ngoài không ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, là do Cảnh Dật Nhiên nói cho tôi biết, chúng tôi vẫn luôn đợi một cơ hội như vậy, úc, đúng rồi đúng rồi, việc Thượng Quan Ngưng mang thai cũng là do Cảnh Dật Nhiên nói cho tôi, chính là hắn ta muốn lợi dụng tôi, phaei khiến cho Thượng Quan Ngưng sinh non!”

“An An, gặp được cô chỉ là việc ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không biết cô sẽ ở biệt thự đó! Tôi thật sự là không cố ý muốn hại cô, ngày hôm qua là tôi hồ đồ, hôm nay đã nhận ra lỗi sai của mình, cầu xin cô mau thả tôi đi, máu trên người tôi đã khô hết lại! Hơn từ hôm qua tới bệnh viện còn chưa ăn cái gì, tôi sắp chết đói rồi, cô đừng tra tấn tôi, về sau tôi cam đoan sẽ không tìm các cô gây phiền toái nữa!”

Đường Vận một hơi nói rất nhiều, đến cuối cùng cô ta liên tục cầu xin tha thứ, cô ta thấy Triệu An An không ăn cứng nên liền muốn dùng thử mềm.

Nhưng vấn đề là, Triệu An An căn bản là cho dù là mềm hay cứng cũng đều không ăn!

Giống như Thượng Quan Ngưng biết rõ Thượng Quan Nhu Tuyết, Triệu An An cũng hiểu rõ Đường Vận, Đường Vận nói hôm qua không có ý hại cô, đầu óc cô úng nước mới có thể tin được cô ta.

Bất quá, cô cũng có thể thấy những lời Đường Vận nói đều là sự thực.

Triệu An An cầm mũi đao chọc vào chiếc cằm nhọn của Đường Vận, lưỡi dao trắng sáng ngay lập tức nhuôjm đầy vết máu,đỏ tươi.

Đường Vận ngay lập tức đau đớn hét lên: “Triệu An An, cô bị điên à, không phải cô nói tôi nói ra sự thật thì cô sẽ buông tha cho tôi sao!”

“Đúng vậy, không phải tôi tha cho không cắt lỗ tai cô sao?”

Triệu An An cầm dao, vẻ mặt âm hiểm cười với Đường Vận: “Chẳng lẽ cô cho rằng, tôi sẽ tha cho cô sao? Ngày hôm qua nếu không phải Tiểu Lộc tới, tôi và A Ngưng sẽ thoát nạn sao? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, ngày hôm qua anh mắt cô nhìn tôi như hạn không thể giết chết tôi nhật nhanh, cô muốn tôi chết nhưn vậy, tôi lại chỉ làm cô chảy tia máu mà thôi, tôi đã rất nhân từ rồi!"

Cô đâm Đường Vận song, quay đầu liền đem lưỡi dao sắc bén đặt ở lỗ tai của Thượng Quan Nhu Tuyết.

“An An, cô không cần xúc động, tôi vô tội! Cô đừng tin lời Đường Vận nói, tôi mới thật sự không có ác ý đối với cô..."

Lời nói còn chưa nói xong, thì sợ dây thừng chói Thượng Quan Nhu Tuyết bỗng nhiên đứt ra, cô ta không màng lỗ tai bị Triệu An An làm cho nứt ra một mảng to, lập tức đứng dậy, vô cùng nhanh chóng đoạt được con dao phẫu thuật từ trong tay Triệu An An, sau đó liền để ở trên cổ Triệu An An.

Sự cố phát sinh quá nhanh, Thượng Quan Nhu Tuyết trong chớp mắt động tác liền mạch lưu loát, rất mau liền làm cho Triệu An An trở tay không kịp!

Thượng Quan Ngưng và Tiểu Lộc ở cách đó mười mét liền đứng lên, mà Đường Vận đang nằm ở trên giường bệnh cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, sao cô ta lại không nghĩ ra Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ dùng chiêu này!

Thượng Quan Ngưng vừa kinh sợ vừa giận nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, nhấc chân liền đi đến phía trước, cô không thể trơ mắt nhìn Triệu An An xảy ra chuyện! Tiểu Lộc lại nhanh hơn Thượng Quan Ngưng một bước xông ra ngoài, trong chớp mắt liền tới trước mặt Thượng Quan Nhu Tuyết.

Thượng Quan Nhu Tuyết không nghĩ tới Tiểu Lộc tốc độ nhanh như vậy, cô ta lạnh giọng thét chói tai: “Tất cả đều không được nhúc nhích! Nếu đụng đến thì tôi sẽ giết cô ta, cùng lắm thì chết cùng nhau!”

Cô ta vừa nói, mũi đao đã cứa vào làn da trên cổ của Triệu An An, có máu đỏ không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, đau đớn làm mồ hôi Triệu An An chảy ròng ròng!

Thật là đáng chết, cô quá sơ suất!

Thượng Quan Nhu Tuyết không biết từ khi nào đã đem dây thừng tháo ra, không biết sao cô ta có thể làm được?!

Tiểu Lộc còn muốn đi lại đi phía trước, Thượng Quan Ngưng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức kêu cô: “Tiểu Lộc, đừng nhúc nhích!”

Tiểu Lộc nghe vậy, mày hơi hơi nhăn lại, lại nghe lời không tiến lại phía trước nữa.

Nhưng cô không đi về phía trước thì lại nhanh chóng lưu loát móc ra từ ống tay áo một khẩu súng, sau đó nhắm ngay trên đầu Thượng Quan Nhu Tuyết.

“Cô tốt nhất thả cô ấy ra, còn có thể có cơ hội giữ lại mạng sống, nếu không, chết!”

“Hừ, tôi thả cô ta ra mới là tìm đến cái chết! Có con cờ ngốc này ở trong tay, tôi mới có thể có được mạng sống, đáng tiếc tôi không thể bắt được Thượng Quan Ngưng làm con tin, nếu không tôi đã chạy đi càng dễ dàng!”

Giờ phút này đã lột bỏ lớp ngụy trang của Thượng Quan Nhu Tuyết, không còn chút xinh đẹp thiện lương ôn nhu nào, ngũ quan xinh đẹp của cô ta giờ phút này đã có chút vặn vẹo, có vẻ tàn nhẫn dữ tợn.

Bình luận

Truyện đang đọc