HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên bị Mộc Thanh và Triệu An An đương nhìn chằm chằm như người ngoài hành tinh, nhưng hắn lại không có gì gọi là không được tự nhiên, hắn bình tĩnh, nhướng mày, tà mị cười, phong tao vứt chưa Mộc Thanh một cái nhìb mị nhãn, tà khí nói: “Làm sao vậy sao, anh....”

Hắn đem âm cuối kéo rất dài rất dài, ý vị làm nũng rất rõ ràng, làm Mộc Thanh không khỏi lạnh gáy!

Cảnh Dật Nhiên mặc dù ăn mặc áo blouse trắng, đeo kính đen, thoạt nhìn tuấn mỹ vô cùng, bất luận quần áo gì cũng không che lấp được ánh sáng lóa mắt của hắn.

Đôi tay hắn đặt ở trong túi áo blouse trắng, thong thả ung dung đi tới chỗ Mộc Thanh.

“Anh, sao anh lại nhìn chằm chằm em như vậy? Đi nước Đức một chuyến về là không quen biết en sao? Hay là nói……Anh cũng giống như tiểu La, bị em mê hoặc rồi, nuốn cùng em có một đêm tuyệt đẹp?"

Mộc Thanh tức muốn hộc máu!

Đây là cái quỷ gì!

Tiểu La là ai?

Có một đêm đẹp?

Xác định là không phải muốn cậu tức chết?

“Cậu cậu cậu…… Cút đi! Tránh xa tôi một chút đi! Lại còn ngủ cùng, thật là ghê tởm"

Cảnh Dật Nhiên một phen ôm cổ Mộc Thanh, cả người đều dựa vào trên người hắn, ái muội nói: “Anh, anh đã bao giờ nghĩ đến việc ba người ngủ cùng nhau không? Thử qua một lần đi, em cam đoan anh sẽ không bao giờ thích ngủ hai người nữa!”

Khuôn mặt trắng nõn của Mộc Thanh ngay tức khắc trướng thành màu gan heo!

Triệu An An nhìn Mộc Thanh bị Cảnh Dật Nhiên làm cbi ghê tởm thay đổi sắc mặt, ôm bụng cong eo cười ha ha 

Trời ạ, như thế nào mà đi một chuyến đến nước Đức, lúc trở về Cảnh Dật Nhiên liền biến thành dáng vẻ này! Một giây là có thể làm cho người ta ghê tởm chết!

Lão gia rốt cuộc là dạy dỗ đệ tử như thế nào vậy, nhìn bề ngoài thoạt nhìn đứng đắn như vậy, nhìn như là một bác sĩ nghiêm túc nhất, kết quả bên trong đều là một bụng ý nghĩ xấu a!

Mộc Thanh không thể nhịn được nữa từ trên người lấy ra ngân châm liền trát lên người Cảnh Dật Nhiên, tưởng sẽ trị được hắn.

Kết quả, Cảnh Dật Nhiên phản ứng nhanh chóng vô cùng, lập tức liền né tránh.

“Anh, anh cho rằng, người em này nửa năm học là vứt đi sao? Trước kia bị anh đem đó bộ vị mấu chốt nào đó trát kim, một năm cũng không có phản ứng, chẳng lẽ sau khi em học y mà vẫn tiếp tục bị anh trát?”  

Cảnh Dật Nhiên rất kiêu ngạo, hừ, còn định trát hắn, không có cửa đâu! Đi theo Mộc Vấn Sinh, y thuật của hắn tiến bộ vượt bậc, đối với châm cứu đã bắt đầu hiểu, hiện tại tuy rằng chữa bệnh khẳng định còn kém Mộc Thanh, nhưng phòng thủ thì không thành vấn đề a!

Ngân châm của Mộc Thanh trừ thất thủ khi ở trên người Cảnh Dật Thần ra, thì ai cũng dính, không nghĩ tới hôm nay lại thát thủ trên người của Cảnh Dật Nhiên!

Cậu có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Cảnh Dật Nhiên, cái tên yêu nghiệt này tiến bộ không ít!

Cậy kéo kéo áo blouse trắng có thêu chữ “Mộc thị bệnh viện” nhỏ trên người Cảnh Dật Nhiên, nghi hoặc hỏi: “sao cậu cũng mặc cái này? Tới làm bác sĩ viện nhà chúng tôi??”

“Đó là đương nhiên, sư phụ ta có nói qua, em thông minh hơn anh nhiều, anh có thể làm bác sĩ thì sao em khiong làm được? Em chính là thiên tài y học khó gặp nha!" Cảnh Dật Nhiên luôn khen chính mình, một chút cũng không đỏ mặt, “Còn có, cái gì mà gọi là bệnh viện nhà anh. Đó là bệnh viện của hai nhà Cảnh Mộc, người thì của nhà anh. Nhưng tiền lại của nhà họ Cảnh, không thể độc chiếm!"

Mộc Thanh đối với việc bệnh viện rốt cuộc là của nhà ai, cũng không thèm nói tào lao với Cảnh Dật Nhiên, dù sao bệnh viện hiện tại chính là của Mộc gia, Cảnh gia cũng chỉ là đầu tư mà thôi, cũng không can thiệp bất luận việc gì.

Cậu chỉ là cảm thấy, trình độ của Cảnh Dật Nhiên này, đi làm bác sĩ bệnh viện Mộc thị có thể làm bệnh việ dập không!

“Cậu mới học bao lâu mà đòi làm bác sĩ! Lão gia thật đúng là dám để cho cậu đi làm tai họa!"

“Ai da, anh, anh đây là khinh thường em rồi, hay là khinh thường trình độ dạy dỗ của lão gia? Lão gia dạy một tháng bằng người khác dạy một năm, em học y thuật nửa năm, xem bệnh đau đầu nhức óc không nói làm gì, tiểu phẫu thuật cũng có thể làm! Hiện tại em đây danh khí là rất cao, người đến bệnh viện ngàu càng đông. Em vừa mới vội vàng từ bệnh viện trở về, đem kinh nghiệm tâm đắc tổng kết đưa cho lão gia, em là rất nghiêm túc!"

Mộc Thanh càng thêm kinh ngạc, Cảnh Dật Nhiên từ khi nào trở nên chăm chỉ như vậy? Còn làm việc đến đêm khuya! Còn viết bản tổng kết kinh nghiệm?

Trước kia hắn chỉ biết cà lơ phất phơ đi chơi, thuộc hạ và những sản nghụep hắn cũng không thèm để tâm để kinh doanh, đem tâm tư để vào đường ngang ngõ tắt, gây phiền toái cho Cảnh Dật Thần.

Một người, sợ nhất là hắn nỗ lực, chỉ cần nỗ lực, thì sẽ rất dễ dàng thắng được sự tôn trọng của người khác.

Mộc Thanh trước kia vẫn luôn nhìn Cảnh Dật Nhiên không vừa mắt, nhưng là hiện tại lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu, lại có chút làm người khác cảm thấy đau lòng.

Cha không thương mẹ không yêu, chỉ có duy nhất một người anh không ngưfng đàn áp hắn, hắn như vậy cũng là bình thường.

Tính cách của lão gia Mộc Thanh hiểu rõ, ông là người mạnh miệng, nhưng trên thực tế khi nhận định một người, thì sẽ không chút nào dấu diếm. Ông nhận Cảnh Dật Nhiên làm đồ đệ, khẳng định là rất dụng tâm dạy hắn, không ngừng dạy y thuật, hơn nữa sẽ quan tâm đến. Kể cử cuộc sống, bởi vì lão gia là một người tốt.

Cảnh Dật Nhiên hiện tại nghiêm túc như vậy, liều mạng như vậy, khẳng định là lần đầu tiên gặp phải một ông già thích lải nhải quản đông quản tây như vậy, trong lòng rất dễ dàng bị ông làm cho cảm động.

Mộc Thanh lúc này lại gần Cảnh Dật Nhiên một chút mới chú ý tới, trên khuôn măht tuấn mỹ của hắn có rất nhiều cuồng thâm, đôi mắt đào hoa tất cả đều là tơ máu hồng.

Cậu không khỏi hỏi: “Sao đôi mắt lại hồng ngư vậy? Bao lâu không ngủ rồi?"

Cảnh Dật Nhiên buồn rầu suy tư trong chốc lát, sau đó nhướng mày nói: “Ai nha, chuyện này anh không nói em cũng quên! Trách không được hai ngày này em tổng cảm thấy thiếu cái gì đó, hóa ra là thiếu ngủ a!”

Mộc Thanh không biết nói gì hơn, nhị thiếu gia à, cậu còn khoa trương hơn vậy không! Mà như vậy thì không thể tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ ngủ đều quên mất?

“Đến đến đến, đừng ở chỗ này nữa, mau về nhà ngủ đi thôi! Đôi mắt hồng như vậy, cũng không sợ biến thành con thỏ!”

“Úc, thật là muốn chạy nhanh về nhà, vợ và con của em còn đang chờ em, cũng không biết con em ngoan không, có quấy nhiễu mẹ nó không."

Cảnh Dật Nhiên cười vẻ mặt ôn nhu, lời nói đều là vẻ hài lòng với cuộc sống ngọt ngừo ấm áp này, làm cho Mộc Thanh và Triệu An An đều có chút kinh ngạc.

Triệu An An trừng lớn đôi mắt: “Yêu nghiệt, cậy cũng có con? Đây là chuyện từ khi nào? Như thế nào tôi cái gì cũng không biết!! Như thế nào tôi đi một chuyến tới nước Đức, khi trở về liền thay đổi toàn bộ!”

Cảnh Dật Nhiên đối với cách xưng hô “Yêu nghiệt” này rất tán thành, hắn cũng cảm thấy mình chính là yêu nghiệt! Thông minh, đẹp trai không chịu được!

“Đều là công lao của sư phụ tôi! Nhưng con tôi còn chưa sinh ra, chờ sau khi sinh, khẳng định là trong nháy mắt sẽ hạ gục được con hai người, hừ hừ!”

Bình luận

Truyện đang đọc