HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Thích, quỷ hẹp hòi!” Triệu An An cười nhạo một tiếng, sau đó liền nói: “Được rồi, tớ với Luân Luân phải rời khỏi hiện trường vụ án đây, không thì bị Trịnh Kinh bắt được thì hai bọn tớ sẽ xong đời! Hắn còn cố ý dặn dò tớ, không cho tớ mang theo luân luân tới quấy rối!”

Thượng Quan Ngưng trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cô quả thật rất cảm kích Triệu An An về tất cả.

Đường Vận luôn là cái gai trong lòng cô, ngày hôm qua cùng cô ta đại náo một hồi, hai người càng bế tắc, Triệu An An không chút do dự liền lựa chọn đến bệnh viện này, giúp cô trừng trị cái người phụ nux đáng ghét kia, làm cô rất cảm động.

Treo điện thoại, Thượng Quan Ngưng liền nhìn thấy Cảnh Dật Thần không biết từ lúc nào đã đi đến, cô vừa mới cùng Triệu An An nói chuyện, cũng không có chú ý tới anh.

Cảnh Dật Thần đi qua đi, nhẹ nhàng ôm vòng eo của cô, duỗi tay sờ vuốt từ trán đến tai, nhàn nhạt nói: “Không chỉnh chết cô ta đi?”

Thượng Quan Ngưng còn tưởng anh sẽ nói giúp Đường Vận, cô cũng nhất định không cùng Đường Vận so đo.

Cô thật không phải, đã cứu mạng Cảnh Dật Thần, thì cũng được coi là có một công lao lớn, làm cô ta bị thương một lần là được rồi, không thể lại làm cô ta bị thương nữa.

Không nghĩ tới Cảnh Dật Thần lại hỏi như vậy, Thượng Quan Ngưng ngat tức khắc có chút ngượng ngùng.

Hóa ra Cảnh Dật Thần căn bản là không tính nói giúp cô ta, anh vẫn luôn chỉ để ý cảm thụ của cô mà thôi.

“Không chết là không chết, bất quá chỉ sợ cũng sống không bằng chết, vốn dĩ không định nói cho anh, chỉ sợ anh sẽ đau lòng, kết quả không cẩn thận bị anh nghe được. Anh không nên trách An An, cô ấy chỉ là vì em nên mới đánh Đường Vận, anh muốn trách thì trách em là được.”

Cảnh Dật Thần nắm cằm cô, có chút không vui nói: “A Ngưng, lời này về sau không được nói nữa. Lòng anh đau vì người phụ nữ khác làm gì? Lòng anh chỉ thương một người là đủ, nào có nhàn dỗi đi đau lòng với người khác, ngay cả Triệu An An ngày thường anh đều sẽ không đi quản con bé, Đường Vận tuy rằng đã cứu anh, nhưng anh cũng coi cô ta như ân nhân mà chiếu cố, sẽ không có loại cảm xúc đau lòng.”

Trên thực tế, trước khi gặp được Thượng Quan Ngưng, thì Cảnh Dật Thần cũng không có loại cảm giác đau lòng gì.

Anh đối với người khác vĩnh viễn đều là đạm mạc, ngay cả Triệu An An anh cũng chỉ tùy thời mà coi trừng, không cho An An gâ ra một vấn đề lớn, còn lại, nếu có người khi dễ Triệu An An, cùng cô đánh nhau làm cô bị thương anh cũng không hỏi.

Ngày thường chỉ có Triệu An An dùng hai vị tiền bối trong nhà để uy hiếp anh, mới có thể làm anh hỗ trợ chút việc, nếu không ang cũng một mực mặc kệ.

Cảm tình của anh cũng đã lạnh nhạt tới mức độ này, đối với bất luận kẻ nào cũng đều đau lòng không dứt.

Nhưng từ say khi gặp được Thượng Quan Ngưng, anh lại luôn đau lòng, tâm của anh lạnh lùng, nhưng luôn bởi vì nụ cười của cô mà trở nên vui vẻ mền mại.

Cho nên loại việc này nhất định phải giải thích rõ ràng, cảm tình của anh đối với Đường Vận rất khác với cảm tình anh dành cho Thượng Quan Ngưng, hai loại phân cách rất rõ ràng.

Quả nhiên, anh vừa giải thích xong, trên mặt Thượng Quan Ngưng liền lộ ra tươi cười, cô vui vử hôn lên má anh một cái: “Ân, được, không được đau lòng vì người khác, chỉ cho phép đau lòng vì em!”

Tâm tình của cô luôn có thể thành công ảnh hưởng đến tâm tình của Cảnh Dật Thần, nhìn thấy cô vui vẻ, tâm tình của anh cũng sung sướng.

Anh cho vợ một cái hôn, sau đó liền đi vài phòng tắm tắm rửa, chờ khi anh ra tới, lại phát hiện Thượng Quan Ngưng vẫn chưa ngủ.

Anh ăn mặc áo tắm dài đi đến mép giường nằm xuống, sau đó đem người cô ôm trong lồng ngực, dùng âm thanh trầm hỏi: “Làm sao vậy, sao em còn chưa ngủ?”

Thượng Quan Ngưng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Anh còn chưa nói em nghe rốt cuộc là chuyện như thế nào, em ngủ không được.”

Cảnh Dật Thần biết việc của cô nói chính là việc của Đường Vận, anh cũng không có muốn lừa cô, hiện tại nghe cô hỏi, liền nhẹ giọng nói: “mọi việc so với anh tưởng tượng thì còn phức tạp hơn một ít, Đường Vận liên quan đến thế lực, đã càng ngày càng nhiều. Cô ta là cố y mang thai là vì điều này, theo như lời đồn thì là một nữ nhân liên thủ giúp Cảnh Dật Nhiên thực hiện kế hoạch này.”

“Đường Vận cũng không có đơn giản nhu chúng ta tưởng, Trịnh Kinh đề ra nghi vấn, phát hiện cô đã từng chịu qua sự huấn luyện đặc thù, mặc dù bởi vì tác dụng thuốc làm mất đi ý thức năng lực cơ bản, nhưng cô ta vẫn luôn nói dối. Thuốc của Mộc Thanh, ở trên quốc tế đều đứng đầu, khó mà mua được. Trịnh Kinh nói, nếu muốn ngăn loại thuốc này thì cần phải trải qua ít nhất bốn năm huấn luyện đặc thù, yêu cầu không ngừng uống thuốc, mới có sức chống cự lớn như vậy.”

Cảnh Dật Thần nói, lông mày đã nhẹ nhàng nhíu lại, thanh âm cũng có chút trịnh trọng.

Thân phận của Đường Vận, càng ngày càng khả nghi.

Anh chưa từng hỏi qua việc gia đình của Đường Vận, cũng không có điều tra qua, bởi vì mười năm trước anh không thèm để ý cô ta, mười năm sau cũng vẫn như cũ không thèm để ý, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu gia đình cô ta.

Anh chỉ nghe Đường Vận nói qua một lần, Đường Vận là cô nhi, cha mẹ chết sớm, cô sống cùng chú.

Nhưng là, Lý nhiều sau khi điều tra thì phát hiện, sơ liệu về cô đều được xử lý sạch sẽ không còn một chút dấu vết nào, muốn tìm tư liệu về quá khứ cô ta nhưng căn bản là tìm không thấy! Tư liệu về cha mẹ không thấy, ngay cả tư liệu về chú ruột cũng không có, tựa như mười năm trước cô ta xuất hiện một cách trống rỗng, lúc sau cũng biến mất không thấy đâu, mãi đến khi mười năm sau mới được Cảnh Dật Thần tìm thấy.

Có lẽ, căn bản là cô không phải do Cảnh Dật Thần tìm được, mà là cô ta cố ý xuất hiện ở nơi đó, dẫn Cảnh Dật Thần đi tìm.

“A Ngưng, anh muốn em tránh xa Đường Vận một chút, cô ta trong trí nhớ anh, quá là lệch lạc."

Cảnh Dật Thần câu này nói có chút nghiêm trọng, trong giọng nói hỗn loạn mời mịt cực kỳ hiếm thấy.

Thượng Quan Ngưng biết, chỉ sợ là việc của Đường Vận, ấn tượng điên đảo qua đi, mà sự thật về ấn tượng của cô ta đối với Cảnh Dật Thần nười năm vê trước, phá nát hắn mười năm đau khổ tìm kiếm chờ đợi, làm anh lập tức có chút khó có thể tiếp thu.

Cô đau lòng ôm lấy eo anh, đem cái trán để ở trên trán anh, lẳng lặng nhìn đôi mắt thâm trầm của anh, nhẹ giọng nói: “Dật Thần, cô ta là dạng gì đều không quan trọng. chỉ cần vẫn là cô ta là được. Anh không có khả năng nhìn thấu mọi sự ngụy trang, huống chi, Đường Vận chắc là không có ngụy trang quá nhiều.”

Cảnh Dật Thần trong lòng Đường Vận, là không thêm che dấu được sự ái mộ, cô ta có lẽ còn mục đích gì khác, nhưng việc cô ta yêu Cảnh Dật Thần, đây là điều không cần hoài nghi.

Mà loại tidnh yêy điên cuồng ái mộ và tianh cách cố chấp, thực tốt để ẩn đi mục đích và động cơ, làm cho ai nhìn thấy cô cũng nghĩ cô ta chỉ là một nữa nhân bị ái choáng váng đầu óc nữ nhân mà thôi.

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, cảm xúc đã rất nhanh liềb điều chỉnh lại được.

Đường Vận với anh mà nói, có ý nghĩa đặc thù, đã từng là ánh nắng nhỏ ấm,áo, mà hiện tại anh dần dần ý thức được, biểu hiện của lũ ánh mặt trời chỉ là cái biểu hiện giả dối.

Việc này đối với Cảnh Dật Thần tới có chút khó có thể tiếp thu, anh tìm ân nhân mười năm năn, kết quả chỉ là một cái ảo ảnh mà thôi.

Chẳng qua, anh cũng không phải người thường, anh có ý chí mạnh mẽ, phải biết lực cùng tự mình điều tiết bao nhiêu, có thể nhanh chóng bài trừ một chúnh nhân tình cản động, lý trí bình tĩnh tới phân tích vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc