HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Hai người không biết hôn bao lâu rồi mới lưu luyến kết thúc.

Mộc Thanh dùng cái trán của mình chống lên cái trán của Triệu An An, dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, tiếng nói khàn khàn mà ôn nhu: “Hôm nay vốn là muốn cho em vui vẻ, cuối cùng lại hại em khóc, là anh không đúng. An An, anh không bức em, em muốn gả thì gả, không muốn gả cũng không thành vấn đề. Chỉ cần em không gả cho người khác, thì thế nào anh cũng chịu được.”

Cậu cũng đủ yêu cô, yêu đến mức có thể hy sinh tất cả, bao gồm cả tôn nghiêm của mình.

Triệu An An nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh, vì chính mình nuốt lời mà hổ thẹn.

Sớm biết rằng như vậy, cô sẽ trực tiếp cự tuyệt Mộc Thanh, như vậy thì sẽ không cho cậu bất luận hy vọng gì, lại làm cậu lâm vào tuyệt vọng.

Cô lúc ấy chỉ là không nghĩ sẽ làm cho Mộc Thanh mất mặt trước nhiều người nhue vậy, nếu bị cô cự tuyệt, cậu về sau sẽ không dám ngẩng đầu, sẽ bị người khácchê cười.

Ngày sau khẳng định sẽ có người nhận ra cậu chính là viện trưởng của bệnh viện Mộc Thị, cậu là người làm viện trưởng. Thể diện là rất quan trọng.

Cô không muốn về sau nhìn thấy cậu, cậu sẽ nói: Xem đi chính là người đàn ông này, cầu hôn hoành tráng như vậy mà vẫn bị cự tuyệt!

Cô thay đổi thất thường như thế, nói chuyện không giữ lời, Mộc Thanh lại bao dung cô như thế, nhanh như vậy liền tha thứ cho cô.

Việc này làm cho Triệu An An càng thêm tự trách và đau lòng.

Cô ôm eo Mộc Thanh, mang theo giọng mũi nồng đậm thấp giọng hỏi: “Chúng ta đây là muốn đi đâu?”

“Anh còn chuẩn bị cho em một kinh ngạc, chốc lát sẽ đưa em tới xem."

Mộc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, cho cô sự an ủi lớn nhất, cho cô chỗ dựa mạnh mẽ nhất.

Cậu không tức giận Triệu An An, nhưng cậu biết, tức giận không giải quyết được vấn đề gì, điều này sẽ chỉ làm cho bọn họ thêm thống khổ không thể chịu được.

Triệu An An nói không sai, cậu không có cách nào nắm chắc là trăm phần trăm là có thể giữ lại tính mạng của cô, cô có khả năng chỉ sống được mười năm, cũng có khả năng chỉ có thể sống được một năm.

Cậu không nghĩ sẽ đem sinh mệnh có hạn, tất cả đều lãng phí vì tức giận rồi cãi vã.

Cậu chỉ nghĩ muốn làm cho Triệu An An vui vẻ một chút, hạnh phúc một chút.

Triệu An An ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Mộc Thanh: “Nếu em lúc ấy cự tuyệt anh, anh sẽ không chuẩn đem sự kinh ngạc này tặng cho em sao?”

Mộc Thanh sủng nịch quát quát nàng cái mũi nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên sẽ không, kinh ngạc là chuẩn bị cho em, không cho em thì cho ai? Nếu em lúc ấy cự tuyệt anh, anh cũng sẽ không chút do dự đem em bế lên xe, mang em ra đi.”

Cậu dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Anh cầu hôn với em, trong lòng không có kỳ vọng em sẽ đáp ứng, những gì anh làm tất cả thì đều đã lường trước sẽ bị em ngươi cự tuyệt.”

“Đầu gỗ, em……”

Mộc Thanh đem ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bên môi cô, ngăn cản lời nói muốn xin lỗi của cô.

Câu giọng nói ôn nhu nói: “Không có liên quan, em cái gì cũng đừng nói, anh đều hiểu rõ tâm tư của em. Em có thể đáp ứng, anh đã vui đến điên rồi, tuy rằng em hiện tại đổi ý, nhưng anh vẫn rất vui.”

“Anh biết, trong lòng em là nguyện ý, như vậy là đủ rồi! Cho dù chúng ta không thể kết hôn, nhưng có một màn cầu hôn hoàn mỹ như vậy cũng đủ mang lại dư vị cả đời! Anh còn muốn cảm ơn em lúc ấy đã đáp úeng, cầu hôn như vậu là thành công, tâm tư của anh cũng không hề bị uổng phí!"

Triệu An An một chữ cũng đều không nói ra được.

Cô biết Mộc Thanh chiều cô, nhưng lại không nghĩ rằng cậu đã yêu chiều cô tới mức độ này.

Vô điều kiện mà đối tốt với cô, bao dung cô vô điều kiện.

Trời cao thật sự quá bủn xỉn, nếu đã cho cô một người đàn ông tốt như vậy, thì vì cái gì mà không chịu cho cô một cái thân thể khỏe mạnh!

“Chỉ là, em không nên đổi ý sớm như vậy, em nên chờ mấy ngày, cho anh vui vẻ mấy ngày. Đáng tiếc em nói quá sớm, làm anh tỉnh mộng nhanh như vậy!"

Khóe môi Mộc Thanh lộ ra ý cười chua xót nhạt nhạt, biểu tình cũng có chút uể oải.

Bất quá, cậu rất nhanh liền điều chỉnh lại, đem Triệu An An ôm vào trong ngực, nghe cô an tĩnh hô hấp, cảm thấy cho dù bị cô cự tuyệt thì cũng không có biến hóa gì lớn.

Cô vẫn là người phụ nữ của hắn, vẫn ở trong lồng ngực của hắn như cũ.

Xa thể thao xa hoa rất nhanh liền đi ra nội thị, đi tới vùng ngoại ô phong cảnh cực đẹp.

Ở khu này đều là biệt thự mới, cảnh sắc thật tốt. Rất thích hợp để ở.

Bởi vì khai phá là tập đoàn Cảnh Thịnh, cho nên Mộc Thanh đã sớm dự định lấy căn tót nhất.

Biệt thự năm trước cũng đã trang hoàng song hết, chẳng qua bởi vì cách bệnh viện quá xa, Mộc Thanh đi lại không tiện, cho nên Chưa từng qua ở, chỉ có một người hầu vẫn luôn ở bên trong, phụ trách quét tước vệ sinh biệt thự.

Mộc Thanh nắm tay Triệu An An, đưa cô vào biệt thự.

Biệt thự tổng cộng có ba tầng, chiếm diện tích chín trăm mét vuông, mặt sau có một cái hoa viên nhỏ, phía trước là một cái bể bơi lộ thiên.

Triệu An An vừa đi vào, đã bị hoa hồng bên trong làm cho kinh diễm!

Bể bơi lớn, tất cả đều là cánh hoa hồng mới, thông đến đường đá nhỏ của biệt thự cũng là hoa hồng, cho đến khi Mộc Thanh đưa cô đến hoa viên nhỏ, cô liền phát hiện, hoa viên thành phiến nở rộ, cũng đều là hoa hồng!

Mộc Thanh thấy cô đầy mặt kinh hỉ, không khỏi cười nói: “Em không phải muốn hoa sao? Hiện tại trồng có lẽ không kịp, anh đành phải lấy hoa từ nước Pháp về, sau đó tìm chồng gốc nó cuống đây, hy vọng chúng nó có thể sông lâu một chút!"

Triệu An An đá rơi giày cao gót vướng bận, quang chân chạy vào chỗ tảng lớn hoa hồng.

Thật đẹp thật đẹp!

Cô chưa từng thấy tảng hoa hồng lớn như vậy!

Mộc Thanh là đem cả trang viên hoa hồng ở nước Pháp dọn đến thành phố A sao?

Mộc Thanh nhặt lên giày cao gót cô tùy ý đá rơi, đi theo cô vào bụi hoa, cẩn thận dặn dò cô: “Cẩn thận một chút nhi, hoa hồng đều có gai, bị đâm bây giờ.”

Cậu vừa dứt lời, Triệu An An liền “Tê” hút một ngụm khí lạnh.

“Ai nha! Đau chết mất!”

Cô không có bị hoa hồng đâm phải, nhưng là bị hòn đá trên mặt đất cộm đến chân.

Mộc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, một tay đem cô chặn ngang bế lên, đi đến bụi hoa bên ngoài: “Lớn thế này rồi, còn thích chạy tới chạy lui, bị thương mấy lần rồi mà còn không nhớ.”

Hắn ôm Triệu An An ra hoa viên, sau đó từ cửa sau đi vào biệt thự bên trong.

Đi vào, Triệu An An lập tức kinh ngạc “Di” một tiếng: “Đầu gỗ, đây là cái gì?”

Mộc Thanh chê cười cô: “Em choáng váng sao? Suối nước nóng cũng không biết?”

Triệu An An kinh ngạc mạc danh: “Đây thật là suối nước nóng?! Biệt thự của anh cư nhiên còn có suối nước nóng!”

Sao có thể!

Biệt thự nơi này thoạt nhìn rất bình thường, không nghĩ tới bên trong thế nhưng còn cất giấu suối nước nóng nóng hổi!

Trách không được cô vừa tới liền cảm thấy kết cấu của biệt thự này có chút kỳ quái, tầng thứ nhất bốn phía đều là cửa sổ lớn sát đất, thoạt nhìn không giống nhà cho người ở, nhìn như chỗ ngắm cảnh vậy.

Hiện tại cô đã biết, đây là vì đảm bảo tầm nhìn tốt nhất của suối nước nóng, cho nên mới dùng cùng cấu trúc của cung điện Châu âu làm.

Bình luận

Truyện đang đọc