HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần bước nhanh vào phòng khách, trên gương mặt anh tuấn, rõ ràng che kín sương lạnh, hai mắt sắc bén lãnh khốc như ngôi sao mờ trong đêm đông, không một tia nhiệt độ.

Toàn bộ trong phòng khách, bởi vì anh đi vào mà nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trời vẫn chưa vào thu, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được cái lạnh rét tận xương tủy.

Anh ở trên cao lãnh đạm nhìn xuống Cảnh Dật Nhiên, quý chữ như vàng: “Thằng mù!”

Cả người Cảnh Dật Nhiên cứng đờ, những rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Ô, thị lực của anh cũng tốt thật đấy! Ánh mắt anh tốt đến nỗi tìm một người mười năm cũng không ra, cũng chỉ là một kẻ mù quáng!”

Cảnh Dật Thần trực tiếp xem cậu ta là không khí, không thèm phí lời với cậu ta, quay đầu nhìn về phía Đường Vận.

Đường Vận vừa thấy anh nhìn đến mình, con mắt lập tức sáng lên, nhưng có điều, cái nhìn của anh hết sức lạnh lẽo, cả người tỏa ra loại tức giận mơ hồ như muốn xé rách cô ta, khiến lòng ả rùng mình run rẩy một cái!

Cô ta nhắm mắt, dùng âm thanh mềm mại nũng nịu gọi anh: “Anh Dật Thần, cuối cùng anh cũng đến! Em rất nhớ anh!”

“Ai bảo cô trở về?” Giọng nói Cảnh Dật Thần trầm thấp, giống như tiếng đàn Piano vấn vương, nhưng lại mang theo một cỗ ngột ngạt khiến người khác nghẹt thở, trong phòng khách vọng lại chất giọng lanh như băng của anh, làm cho Đường Vận rụt lại co quắp.

Đường Vận không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cứng rắn chống đỡ nói: “Em... Em nhớ anh mà, không phải anh đã nói, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý với em sao? Em không thích sống ở nước ngoài, vì vậy em quay về! Sắp tới em sẽ...”

“Ra ngoài!”

Lời Đường Vận còn chưa nói hết, đã bị Cảnh Dật Thần lạnh lùng đánh gãy, cô ta có chút choáng váng, theo bản năng “A?” một tiếng.

“Quay lại Mỹ, chuyện này tôi có thể không truy cứu!” Xung quanh Cảnh Dật Thần đều tỏa ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, trên mặt rõ ràng là phẫn nộ, “Tốt nhất là cô hãy làm theo lời tôi nói, nếu không, hậu quả cô sẽ không thể nào chịu đựng nỗi!”

Rốt cuộc Đường Vận cũng có phản ứng lại, trong đôi mắt đẹp bỗng chốc chứa đầy nước mắt, quật cường ngẩng đầu, giở công phu sư tử ngoạm nói: “Em không về! Dựa vào gì em phải quay lại Mỹ? Em không thích nơi đó, em thích sống ở nơi này, anh hãy giao biệt thự này cho em!!!”

Cảnh Dật Nhiên đứng bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui nghe thấy vậy, nhất thời ngẩng đầu lên, không thể nào tin nổi nhìn về phía Đường Vận.

Lá gan cũng thật không nhỏ, dám mở miệng muốn biệt thự Cảnh gia, thực sự là muốn cậu ta cười cho đến chết đây mà! Tuy nhiên, tại sao cậu ta lại thích cái yêu cầu này của Đường Vận nhỉ!

Mạc Lan ở một bên nhìn Đường Vận càng giống người điên, cười lạnh nói: “Hóa ra khẩu vị của cô cũng lớn như vậy, cũng muốn gia nghiệp Cảnh gia! Quả nhiên không biết trời cao đất rộng!”

Cảnh Dật Thần nhìn Đường Vận, âm thanh lạnh lẽo nói: “Biệt thự này không phải của tôi, mà nếu như có là của tôi, cũng sẽ không đưa cho cô, tôi cho cô tiền, đã đủ để cô tiêu xài cả đời. Tất cả những yêu cầu tôi đều cố gắng thỏa mãn cô, nhưng tiền đề là không được tính toán trên những điểm mấu chốt của tôi!”

Đường Vận giẫm giày cao gót đi đến trước mặt anh, nhìn gương mặt anh tuấn cùng khí chất cao quý kia, trong đôi mắt ngập tràn ái mộ không hề che giấu.

Giọng nói cô ta ôn nhu như nước, có chút oan ức nói: “Anh Dật Thần, anh không yêu em sao? Anh đã quên đi khoảng thời gian trước chúng ta ở bên nhau sao? Anh đã quên, chúng ta cùng nhau cực khổ sao? Mạng anh, là em cứu mà, làm sao anh có thể đuổi em đi?”

Sắc mặt Cảnh Dật Thần dần trắng bệch, đoạn kí ức kia, là thứ anh không muốn nhớ nhất, thế nhưng Đường Vận không kiêng dè chút nào, trắng trợn đem chuyện cũ đã bị bụi trần phủ đầy xé toạt, lộ ra những vết tích máu me đầm đìa.

Ngực anh, có một cái gì đó cuồn cuộn, khiến anh muốn nôn mửa!

Khớp ngón tay anh trắng bệch, cho thấy anh đang dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ lấy mình, áp chế chính mình.

Anh nhịn xuống cơn buồn nôn muốn xông lên đầu kia, tất nhiên giọng nói cũng khàn đi mấy phần: “Nếu như không phải vì cô đã cứu tôi, cô đã sớm chết 100 lần! Đường Vận, tôi tìm cô mười năm! Là vì cô đã liều lĩnh dùng cơ thể của mình chắn viên đạn giúp tôi, là bởi vì cô đã cho tôi một tia sáng! Nhưng, có lẽ cô không biết, tôi có bao nhiêu căm ghét cô! Vẫn luôn căm ghét, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô đã căm ghét! Bởi vì tâm địa cô âm u ác độc, những thủ đoạn cùng tính tình, còn ác hơn cả cái cái ác!”

Cô ta ác độc, nhưng lại đáng thương, khi thì ngập tràn mưu mô, khi thì không biết kiêng dè chút nào trả giá tất cả.

Đối với tính cách cô ta Cảnh Dật Thần hiểu rất rõ, anh không thích phụ nữ tâm địa ác độc như vậy. Anh ở khắp nơi che chở Đường Vận, là bởi vì trong giây phút sinh tử, cô ta lựa chọn để chính bản thân mình chết, còn anh sống!

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy, có người đồng ý hi sinh vì anh, chỉ vì bảo vệ anh.

Nội tâm anh thật sự rất xúc động, nhưng đó cũng chỉ là một loại cảm động, không có xíu nào liên quan đến ái tình!

Bây giờ, anh căm ghét Đường Vận đến tột cùng, thậm chí anh còn không khống chế được muốn giết cô ta!

Cả người Đường Vận cứng ngắc, như rơi vào hầm băng.

Cô ta loạng choạng đi về phía trước hai bước, không thể nào tin nói: “Anh... Anh nói cái gì? Anh thực sự... ghét em?”

Cảnh Dật Thần nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận dữ trong người.

Anh tự nói với mình, người phụ nữ trước mắt này, đã cứu mạng mày, không được ra tay! Không thể làm cho cô ta bị thương!

Đường Vận nhìn thấy sát ý lạnh lẽo trong mắt anh, nước mắt cô ta không ngừng tuôn ra, khóc lóc hét: “Ánh mắt kia là ý gì? Lẽ nào... Lẽ nào anh muốn giết em sao?! Em đã cứu mạng anh, anh lại muốn giết em? Làm sao anh có thể vô tình như vậy!”

Cô ta mạnh mẽ lau nước mắt, cắn răng nói: “Được! Có bản lĩnh anh hãy giết em đi, ngược lại, mười năm trước em cũng nên chết rồi! Em cô đơn mười năm, sau đó lại không muốn cuộc sống này không có anh, cứ coi như có chết em cũng muốn chết trong ngực anh!”

Đường Vận nói xong, liền hướng lồng ngực Cảnh Dật Thần mà nhào vào.

So với cô ta Cảnh Dật Thần càng nhanh chóng né tránh, lạnh mặt nói: “Nếu như cô muốn chết, tôi cũng không cản cô, nhưng tôi không muốn cô chết trong nhà của tôi, cô cút ra ngoài!”

Trước kia anh chưa từng nặng lời với Đường Vận, thế nhưng ngày hôm nay lại giống như sắp đem tất cả những lời khó nghe nói ra!

“Em không đi!” Đường Vận vồ hụt, cơ thể lắc lư, rồi lại đứng vững, sau đó bỗng nhiên nhớ đến, cô ta còn đang mang thai! Làm thế nào có thể quên đi một thứ quan trọng như vậy!

“Anh Dật Thần, em có con trai với anh! Anh không thể đuổi em đi!”

Cảnh Dật Thần nhấc mắt nhìn về phía cô ta, gằn từng chữ một: “Câm miệng, cút ra ngoài!”

Viền mắt anh đỏ lên, trên trán nổi cả gân xanh, những biểu hiện như đã đến ranh giới của sự tức giận, chỉ là vẫn dùng ý chí mạnh mẽ áp chế chính mình mà thôi.

Vốn dĩ Đường Vận đã chột dạ, lúc này nhìn thấy ánh mặt ngập tràn sát ý của anh, sợ đến mức lui về sau từng bước nhỏ.

“Í, chị dâu đến rồi? Tại sao lại đứng ở cửa mà không đi vào? Nhanh vào đi, nơi này thủ lĩnh nhiều, náo nhiệt lắm!” Âm thanh Cảnh Dật Nhiên ngả ngớn, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi trong phòng khách, lại làm cho bầu không khí rơi vào loại tĩnh mịch đến đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc