HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lúc này Trịnh Vũ Lạc xấu hổ và giận dữ quá mức, giờ phút này rốt cuộc ý thức được, động tác sờ cả người cô của Cảnh Trí quá nhanh chóng, cũng không cố tình dừng lại chỗ nào trên người cô, cũng cũng không vuốt ve giống lần trước gặp mặt.

Trong chớp nhoáng, cô đột nhiên hiểu rõ, Cảnh Trí sợ trên người cô giấu đồ!

Nhưng soát người như vậy cũng khiến người khác không chấp nhận được!

Trịnh Vũ Lạc cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Anh buông tôi ra, trên người tôi không có gì cả, tôi…… Tôi sẽ không hại anh.”

Bàn tay to của Cảnh Trí đặt lên tấm lưng trần của cô bắt đầu vuốt ve qua lại.

Hai người chặt chẽ dán lên nhau, động tác hắn thoạt nhìn ôn nhu lại thâm tình, không biết chắc chắn cho rằng hai người là vợ chồng mới cưới cực kì thân mật.

Nhưng giọng hắn lại lạnh lùng, nói ra những lời lãnh khốc mà tàn nhẫn:

“Cô sẽ không hại tôi? Trịnh Vũ Lạc, cô cho rằng tôi ngu ngốc sao! Không cần lại giả vờ vô tội chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm! Lúc tôi trong tay đám người kia bị lấy nhiều máu nhưu vậy, hôm nay tôi cũng phải lấy máu của cô!”

Trịnh Vũ Lạc bị hắn dọa tới mức rùng mình một cái!

Cô cảm thấy Cảnh Trí thật sự làm được loại việc này! Giết người với hắn mà nói đơn giản như uống nước, lấy máu tính cái gì!

Nhưng dù cô sợ muốn chết cũng không nói một lời cầu xin tha thứ.

Thật lâu trước kia cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Cảnh Trí vui vẻ, hắn muốn trừng phạt cô như thế nào đều được! Chẳng sợ cô bị tìm chết, cô cũng sẽ không chút do dự!

Mỗi ngày cô đều hi vọng tìm được Cảnh Trí, mỗi ngày đều hy vọng hắn có thể bình an trở về.

Hiện tại nhìn thấy hắn không có chuyện gì, nhìn thấy hắn thoát từ tay người xấu, cô có chết cũng không tiếc!

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt trong lúc lơ đãng chảy xuống.

Cô nhẹ giọng nói: “Đến đây đi, anh muốn lấy bao nhiêu máu cũng được!”

Cảnh Trí nhìn dáng vẻ ngoan ngoan nhắm mắt lại mặc người ta xâu xé của Trịnh Vũ Lạc, trong lúc nhất thời nghi ngờ vô cùng!

Từ khi nào cô trở nên nghe lời như vậy? 

Trong ấn tượng của hắn, Trịnh Vũ Lạc luôn là một cô gái kiêu ngạo như khổng tước! Là cô gái rất có tâm cơ có thể gây ra “Đại chiến thể giới”!

Ký ức của hắn sai rồi sao?

Hay là những năm nay cô đã thay đổi?

Cảnh Trí cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng!

Hắn luôn cảm thấy mình không đủ thông minh, so với anh trai thì hắn còn kém xa.

Tuy hắn và anh trai một người là “Duệ” một người là “Trí”, nhưng hắn cảm thấy anh trai đã chiếm lấy hết hai chữ “Cơ trí”! Trong đầu hắn đều là hồ nhão!

Hắn ngốc như vậy, lại còn mất trí nhớ, gặp phải loại người như Trịnh Vũ Lạc, hắn cảm thấy có chút kinh hồn táng đảm, không biết có phải tuổi nhỏ lưu lại di chứng hay không.

Tuy hắn không thể động não, nhưng hắn am hiểu động tay động chân a!

Giá trị vũ lực có thể bù đắp cho giá trị đầu óc, nắm tay dùng tốt là được, ít nhất đối phó một cô gái yếu đuối vẫn dư giả!

Cảnh Trí một phen bế Trịnh Vũ Lạc lên, trực tiếp nhảy từ trên cửa sổ phòng cô xuống.

Trịnh Vũ Lạc hồn phi phách tán!

Nơi này là lầu ba!

Tầng một của biệt thự hơi cao, từ phòng cô nhảy xuống ước chừng hơn mười mét! Cứ rơi thẳng xuống như này, đầu sẽ bị dập nát!

Chết cách này có phải quá thảm thiết hay không?!

Không phải nói lấy máu sao?!

Trịnh Vũ Lạc đành phải vậy, cô ôm chặt lấy cổ Cảnh Trí, giống như làm vậy thì sẽ bớt được chút đau đớn khi chết.

Cô nhắm mắt lại, cùng Cảnh Trí rơi xuống mặt đất.

Nhưng không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng.

Trịnh Vũ Lạc mở to mắt, sau đó liền phát hiện bọn họ đã vững vàng rơi xuống đất!

Sao có thể!

Spider Man sao?

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt biến mất, Trịnh Vũ Lạc nghiêng mặt khiếp sợ nhìn Cảnh Trí: “Anh là siêu nhân sao?!”

Cảnh Trí khinh bỉ trào phúng nhìn cô: “Ngu ngốc! Lớn lên xinh đẹp quả nhiên không có đầu óc!”

Trịnh Vũ Lạc bị hắn một mắng cũng ý thức được mình nói sai.

Siêu nhân Ultraman một loại, đều chỉ có trẻ con mới có thể tin tưởng, cô đã mười bảy tuổi lại nói ra những lời như vậy, khiến mình có vẻ ấu trĩ.

Chỉ là lúc Cảnh Trí không ở đây, lúc Trịnh Vũ Lạc rảnh rỗi đều xem phim hoạt hình.

Cô căn bản không xem những kênh phim truyền hình, cô thích phim hoạt hình đơn giản, thích cảm giác có người bảo vệ nhân loại, thích thế giới hoà bình.

Bởi vì chỉ có thế giới hoà bình, giữa người và người trở nên đơn giản, Cảnh Trí mới có khả năng trở về.

Chỉ là không thể trách cô theo bản năng nói Cảnh Trí là “Siêu nhân”, người bình thường nào có ai từ lầu ba nhảy xuống mà không có việc gì, huống chi trong ngực hắn còn ôm một người!

Chỉ là tưởng tượng đến Cảnh Trí khi còn nhỏ các phương diện đều khác biệt với người thường, thậm chí cô còn gọi hắn alf “Quái vật”, còn bởi vì hắn khác biệt mà mượn sức bạn bè cô lập hắn, cảm thấy tới gần hắn sẽ không may mắn, sẽ chết.

Hiện tại ngẫm lại, cô khi còn nhỏ sao có thể hư như vậy, khi đó Cảnh Trí quá đáng thương!

Không có người chơi với hắn, người duy nhất chịu chạm vào hắn là Cảnh Duệ, chẳng qua Cảnh Duệ từ trước đến nay đều lạnh lùng, hơn nữa căn bản không đi học, hắn không tính là bạn chơi với Cảnh Trí.

Đừng nói Cảnh Trí chán ghét cô, ngay cả Trịnh Vũ Lạc cũng chán ghét mình lúc ấy!

Trịnh Vũ Lạc ôm chặt Cảnh Trí, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, đêm khuya nước đã đóng thành băng, bị Cảnh Trí ôm nhanh chóng chạy vội, cô lại quên mất rét lạnh, quên mất sợ hãi.

Cô không biết mình nên chuộc tội như thế nào, cũng không biết chính mình nên bồi thường vì đã mang đến thương tổn cho Cảnh Trí khi còn nhỏ thế nào.

Cô muốn đối xử tốt với Cảnh Trú, rồi lại biết Cảnh Trí căn bản không cần, cũng sẽ không cảm kích.

Trong lòng Trịnh Vũ Lạc rất khó chịu, nước mắt không tiếng động lại rơi xuống.

Cần cổ Cảnh Trí bị nước mắt làmc ho lạnh lẽo, trong lòng hắn có chút tức giận, cô gái này thật là biết khóc?

Trước kia không phải rất có năng lực sao? Trước nay chỉ có cô chọc người khác giận khóc, tuyệt đối không có người khác bắt nạt cô đến khóc!

Cảnh Trí “Bang” một tiếng đập lên cặp mông mượt mà của cô, ác thanh ác khí nói: “Không được khóc!”

Trịnh Vũ Lạc bỗng nhiên bị đánh mông, vừa thẹn vừa đau, quả nhiên không dám khóc.

Hắn vẫn hung dữ giống như khi còn nhỏ!

Trước kia hắn luôn thích mắng cô, luôn cãi nhau với cô, rất ầm ĩ, hắn cũng sẽ đánh người, bọn họ một đám người đều không phải đối thủ của hắn.

Trịnh Vũ Lạc hơi hơi quay đầu, trộm nhìn sườn mặt Cảnh Trí.

Hắn rất đẹp trai, hình dáng sườn mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ, mang theo cảm giác kiên nghị mà người thường không có, ẩn ẩn còn có một tia sắc bén.

Trở nên đẹp trai, trở nên thành thục, cũng trở nên tàn nhẫn.

Trong lòng Trịnh Vũ Lạc vẫn sợ hắn, thấy hắn luôn ôm chính mình nhanh chóng chạy vội, ngập ngừng hỏi hắn: “Anh muốn đưa tôi đi đâu? Rất xa thì anh nên lái xe.”

Cô đau lòng hắn ôm chính mình đi đường xa như vậy, nhưng Cảnh Trí không chút cảm kích, âm thanh lạnh lùng nói: “Câm miệng! Tới rồi cô sẽ biết!”

Bình luận

Truyện đang đọc