HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cái ngày biết mình được thăng chức, Mễ Hiểu Hiểu rất vui, giữa trưa còn mời Thượng Quan Ngưng ăn một bữa, còn kêu ngạo nói: “Chức này cũng được, người hiền thì không tránh được chữ tài mà, lần tới cô có thể trực tiếp nói với tổng tài, kêu tổng tài đề bạt tôi lên làm tổng giám đi, thêm cái chữ phó, mất mặt quá!”

Kết quả, câu đầu tiên Thượng Quan Ngưng nói đã đả kích cô: “Cô lên chức phó tổng? Sao tôi không biết!”

Như vậy, Mễ Hiểu Hiểu mới biết, thì ra Lương phó tự chủ trương thăng chức cho cô, không phải Thượng Quan Ngưng xin cho cô. Hại cô cảm động một hồi, thì ra Thượng Quan Ngưng không có lấy quyền mưu tư!

Nhưng mà, tóm lại cũng là nhân tình của Thượng Quan Ngưng là được rồi.

Năng lực của Mễ Hiểu Hiểu, bản thân cô cũng rõ ràng, chức vụ phó tổng, chắc chắn không tới lượt cô, rõ ràng là Lương Phúc Sư biết cô và Thượng Quan Ngưng có quan hệ tốt, mới có thể đề bạt cô -- Ở phòng quan hệ xã hội, không phải là bản lĩnh cá nhân, mà là các mối quan hệ!

Ôm đùi Thượng Quan Ngưng, giá trị của cô liền bay lên thẳng tắp!

“Thượng Quan, sao tôi lại cảm thấy gần đây cô hơi béo thế!”

Trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút khẩn trương, dù sao thì lớn như vậy rồi nhưng cô chưa từng xuất hiện ở một buổi họp báo thế này, mà lần này còn phát trực tiếp trên mạng, nếu xảy ra sai lầm gì, thì chính là tan nạn.

Chỉ là, câu nói của Mễ Hiểu Hiểu làm cô thoát khỏi sự khẩn trương, hai má hơi hồng.

“A, phải không? Chắc là không đâu, tôi vẫn như vậy mà.”

Thật ra cô thật sự béo lên vài cân -- Bởi vì Cảnh Dật Thần nói cô phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều cơm, làm tốt chuẩn bị mang thai.

Lúc trước Thượng Quan Ngưng rất gầy, một mét sáu mươi tám nhưng nặng chưa đến 50 kg, bây giờ cô nặng 52,5 kg.

Bởi vì mập lên một chút, hình như ngay cả ngực cũng đầy đặn lên, tối qua khi Cảnh Dật Thần ôm cô đã nói, một tay còn nắm không đủ...

Thượng Quan Ngưng lắc đầu.

Trời ơi, cô điên rồi, sao lại nghĩ đến chuyện tối qua!

Đều do Mễ Hiểu Hiểu!

Thượng Quan Ngưng quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, nói dối không chớp mắt: “Hiểu Hiểu, tôi thấy cô cũng béo lên đó, thắt lưng cũng thô, ngay cả cánh tay cũng thô, cô cần phải giảm béo.”

Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, Mễ Hiểu Hiểu lập tức tin ngay -- Bởi vì gần đây đúng là cô ăn hơi nhiều.

Mễ Hiểu Hiểu khẩn trương cúi đầu nhìn dáng người của mình: “Thật hả, trời ơi, tôi đúng là heo mà, cả ngày toàn ăn, không mập mới lạ! Vậy phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cô nói xem, tôi béo lắm hả? Hừ, tôi nói mà, đàn ông đúng là chẳng tốt lành gì, lúc tôi thon thả thì yêu đến chết đi sống lại, khi tôi béo liền đổi sắc mặt! Tôi nhất định phải giảm béo, sau đó đá hắn, tìm người đẹp trai hơn!”

Thượng Quan Ngưng có cảm giác không biết phải nói gì.

Cô chỉ nói giỡn thôi, đừng nói là Mễ Hiểu Hiểu tin thật chứ!

“Mễ tiểu thư, cô xem như tôi chưa hề nói gì được không? Cô nhìn cô đi, sao lại béo được, gầy như cây sào vậy đó, tôi chỉ tuỳ tiện nói đùa mà thôi, sao cô cũng tin vậy.”

Con gái đều rất để ý vẻ ngoài của mình, để ý dáng người của mình, vừa nghe người khác nói mình béo, chắc chắn sẽ dựa theo bản năng mà muốn giảm béo, để mình thon thả hơn.

Đương nhiên Mễ Hiểu Hiểu cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, bây giờ gầy hay mập cũng không quan trọng nữa, bởi vì bên ngoài đã tuyên bố bắt đầu họp báo rồi.

Lần họp báo này, Mễ Hiểu Hiểu tham gia từ đầu đến đuôi, giúp cô học được rất nhiều thứ, cho nên cô rất muốn nhìn thấy thành quả -- Cô không hề lo lắng sẽ xảy ra tình huống nào bất ngờ, nếu mở họp báo mà còn xảy ra chuyện thì mọi người trong phòng quan hệ xã hội trực tiếp dọn đồ cút đi là vừa.

Thượng Quan Ngưng cũng nghe thấy âm thanh Lương Phúc Sư tuyên bố bắt đầu buổi họp báo, cho nên không giỡn với Mễ Hiểu Hiểu nữa, hết sức chăm chú lắng nghe.

Loại tuyên bố trực tiếp này, là cơ hội tuyên truyền rất tốt cho Cảnh Thịnh, không thể nào Lương Phúc Sư lại buông tha, cho nên phần mở đầu của hắn là giới thiệu chung về Cảnh Thịnh.

Sau đó mới cho phép các phóng viên nêu vấn đề.

Mấy phóng viên hỏi vấn đề không đến nơi đến chốn, cho nên có người không nhịn được, bắt đầu sắc bén đặt câu hỏi.

“Xin hỏi lời đồn Cảnh Thịnh sắp chia làm hai là sự thật sao? Cảnh Thịnh có tác ra không?”

Lương Phúc Sư mặc tây trang đen thẳng tắp, vài nếp nhăn trên gương mặt của người đàn ông có tuổi đó làm hắn càng có thể vẻ trầm ổn và nội liễm.

Vẻ mặt hắn không nghiêm túc cho lắm, khoé môi mang theo ý cười thản nhiên, nói vào micro: “Vị phóng viên này đã nói rồi, nó chỉ là lời đồn mà thôi, cũng không biết là ai truyền ra, tôi ở Cảnh Thịnh nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe thấy lời này. Tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho anh biết, Cảnh Thịnh sẽ không tách ra, Cảnh Thịnh, vĩnh viễn chỉ có một.”

Phóng viên kia giống như chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Nghe nói hai người thừa kế của Cảnh gia tranh giành rất kịch liệt, đều muốn tự mình làm vua, giống như ngoại trừ việc tách ra thì không còn con đường nào khác. Anh em ruột tàn sát lẫn nhau, có thể làm tập đoàn nổ tung hay không?”

Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua vị phóng viên kia, rất bực mình với vấn đề mà hắn đưa ra, phóng viên này đúng là sắc bén, tất cả vấn đề đều nhắm vào chỗ hiểm.

Lương Phúc Sư nói không nhanh không chậm: “Đầu tiên, anh nói sai một chuyện, Cảnh gia chỉ có một người thừa kế, tập đoàn Cảnh Thịnh cũng chỉ có một người thừa kế, không phải hai. Thứ hai, quan hệ giữa hai anh em Cảnh gia rất tốt, đều là người một nhà, tình cảm rất sâu đậm. Quan hệ bọn họ không tốt, cũng chỉ là có người cố tình phóng đại mọi chuyện, bôi đen Cảnh gia mà thôi.”

Phóng viên kia nói ra hai vấn đề, đều bị Lương Phúc Sư hoá giải.

Lúc này, các phóng viên khác cũng ngồi không yên, đều giơ tay lên hỏi.

“Xin hỏi việc Trầm Lăng Băng tiểu thư bị Cảnh gia nhị công tử hại chết, vì sao nhị công tử không ngồi tù?”

“Nhị công tử làm rất nhiều chuyện xấu, giết nhiều cô gái ở A thị như vậy, nhưng vẫn bình yên vô sự, có phải Cảnh gia thông đồng với cục cảnh sát hay không?”

Mỗi một vấn đề đều sắc bén hơn cái trước, cũng khó trả lời hơn.

“Đầu tiên, chuyện Trầm Lăng Băng tiểu thư tử vong không phải do nhị công tử gây nên, hai người đính hôn, là nhị công tử tự mình chọn Trầm tiểu thư, hắn cũng rất đau lòng với cái chết của Trầm tiểu thư. Thứ hai, chuyện này Cảnh gia đã giao cho cục cảnh sát xử trí, cảnh sát và Trầm gia đều đã chứng minh được, người đứng phía sau giết người là một người khác, mục đích giết Trầm tiểu thư rất rõ ràng, là nhằm vào Cảnh gia.”

“Nếu cục cảnh sát mà cũng có thể mua được, như vậy tôi nghĩ, Cảnh Thịnh sẽ không cần tôi phải ở đây mở họp báo, làm sáng tỏ mọi chuyện. Bởi vì chúng tôi có thể mua được phóng viên, mua được toà soạn, để bọn họ đưa tin có lợi. Cảnh Thịnh chúng tôi làm việc theo quy định và pháp luật của nhà nước, Cảnh gia sẽ không bao che dung túng cho nhị công tử phạm tội.”

“Bởi vì nhị công tử lớn lên đẹp hơn tôi một chút, cho nên được rất nhiều cô gái yêu thích...”

Lương Phúc Sư nói đến đây, ý cười trên mặt cực kỳ rõ ràng, phóng viên bên dưới cũng nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc