HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Đây chính là Thượng Quan Nhu Tuyết, biểu diễn thiên phú cùng ngôn ngữ thiên phú quả thực không ai bằng, cô ấy không đi làm diễn viên thực sự là quá đáng tiếc.

Cô ấy đều là có biện pháp dời đi sự chú ý của người khác, đem mọi vấn đề đều vứt cho cô.

Thượng Quan Ngưng trong lòng nổi lên thấy lạnh cả người cùng vô lực, bốn năm, cô đều định buông tha bọn họ, tại sao bọn họ vẫn không chịu buông tha cho chính mình?

Cô hiện tại một chút cũng không muốn nhiều lời, với lại nói cái gì Tạ Trác Quân đều sẽ cho rằng cô là đang ghen tỵ, hãm hại Thượng Quan Nhu Tuyết.

Cô xoay người, mang theo lòng tràn đầy uể oải chậm rãi đi tới trước cửa nhà, cứng ngắc lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào, đem hai người kia, đem quá khứ của cô, đều đồng thời nhốt tại ngoài cửa.

Tạ Trác Quân nhìn Thượng Quan Ngưng thẳng tắp biến mất, không biết sao trong lòng cảm giác mình dường như đã đánh mất cái gì.

Vừa vào lúc này, Thượng Quan Nhu Tuyết lạc giọng nói: "Trác Quân, em lại làm cho chị khổ sở, em có phải là rất làm cho người ta chán ghét?"

"Đương nhiên không có!" Tạ Trác Quân lấy lại tinh thần, hôn một cái ở cái trán cô, cố gắng nở nụ cười, "Em là cô gái tốt nhất trên đời này!"

Hắn ôm Thượng Quan Nhu Tuyết tiến vào thang máy, cái tay kia không theo thói quen xoa xoa mi tâm.

Mãi cho đến ra thang máy, đi tới bãi đậu xe, lông mày của hắn đều không có buông ra.

Hắn đau đầu, hơn nữa có chút buồn bực, tại sao mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đều là cảm giác không vui như vậy.

Tuy rằng cùng cô cãi nhau rất nghiêm trọng, nhưng Tạ Trác Quân kỳ thực vẫn luôn đối với cô có không ít hổ thẹn. Như mẹ hắn nói, hay là không có cô, hắn thật sự không nhất định có thể tỉnh lại. Vì vậy mà hắn vẫn luôn muốn hóa giải ân oán giữa bọn họ, muốn bồi thường cho cô, muốn làm cho cô hạnh phúc.

Nhưng là Thượng Quan Ngưng hình như mỗi lần có biện pháp khiến hắn tức giận đến không thể khống chế, mỗi khi nói chuyện đều sẽ nói ra khó nghe đến hại người.

Thượng Quan Nhu Tuyết liếc mắt nhìn Tạ Trác Quân vẫn cau mày, thấy hắn biểu hiện không thích, liền ôm hắn, rúc vào lồng ngực của hắn, bĩu môi dịu dàng nói: "Trác Quân, em vẫn không được chị chúc phúc, làm sao đây? Chị ấy... Tính khí tựa hồ càng ngày càng không tốt."

Cô nói, tựa hồ lơ đãng sờ sờ bị Thượng Quan Ngưng vỗ một cái tát mu bàn tay.

Tạ Trác Quân hơi sững sờ, có đúng không, là bởi vì Thượng Quan Ngưng tính khí càng ngày càng kém sao?

Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt thiên thần, thiện lương của Thượng Quan Nhu Tuyết, lắc lắc đầu.

Hay là... Hẳn là đi, nếu không phải vậy tại sao mỗi lần gặp gỡ cũng làm cho quan hệ của nhau càng thêm tồi tệ, bốn năm trước như vậy, bốn năm sau vẫn như cũ. Ngày hôm nay lại càng quá đáng, lại đánh vào tay Tiểu Tuyết.

Thứ hai là một ngày nắng ráo, ngày hôm qua tuyết đọng chậm rãi tan ra, lộ ra vùng đất kiên cố.

Thượng Quan Ngưng vừa giữa trưa là có tiết, cô mang tài liệu, đi xe đi tới trường học.

Đến trường học mới vừa dừng xe, liền nghe có người gõ cửa sổ xe cô.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân áo liền quần màu đen - Triệu An An.

Cô mặc áo khoác xuống xe, liền nghe Triệu An An huýt sáo.

"Mỹ nhân, hết giờ học có rảnh không? Ước không?"

Thượng Quan Ngưng suy nghĩ một hồi khuôn mặt cô rạng rỡ, cười nói: "Không ước!"

Triệu An An giả vờ tức giận: "Chán!"

Thượng Quan Ngưng kéo cánh tay của cô, một mặt lôi kéo cô hướng về phía lớp học đi tới, một mặt nói: "Cậu ngày hôm nay là muốn trình diễn The Matrix? Đi học mà một thân trang phục như vậy mà hợp sao?"

"Có cái gì không thích hợp, nhiều trai đẹp, áo này liền quần có thể bỏ ra cho bà đây không ít tiền! Cũng còn tốt, tỉ suất thu lại có thể cao đây."

"Ồ, tuần trước cậu khóc than nói bản thân mắc nợ không trả được sao? Bây giờ cậu mặc cái bộ đồ này liền muốn năm, sáu vạn chứ?" Thượng Quan Ngưng hơi hơi nghi hoặc một chút.

Triệu An An vỗ đùi, ai nha, gay go, cao hứng quá thiếu một chút nói nói lộ hết, này áo liền quần nhưng là dùng tiền "Bán" Thượng Quan Ngưng 10 vạn đồng để mua. Cũng không thể nói cho cô biết, nếu mà Thượng Quan Ngưng truy lại thì cô có mà chịu tội.

Cô chột dạ cười cười, cố ý lớn tiếng nói: "Vâng... Đúng đấy, tôi tuần trước là mắc nợ a, cậu còn không cho tôi tuần này đem lỗ thủng lấp kín a, tôi... Tôi ăn cơm Tây trong cửa hàng tiện lợi vẫn là rất tốt mà!"

Thượng Quan Ngưng nghĩ cũng đúng, lại cảm thấy cô đều có thể cho Triệu An An biết cô có nghề tay trái, cũng có thể nói cho bản thân cô ấy về nó, huống hồ cũng không phải bí mật ghê gớm gì.

"An An, hôm nay tôi mời cậu uống cà phê được chứ?"

"Tại sao?"

"Mời cậu uống cà phê còn cần lý do?"

"Đương nhiên, tự nhiên lại đi lấy lòng tôi, chiêu thức nhanh, đến cùng là vì cái sự gì!"

Thượng Quan có lưu chút bất đắc dĩ, thành khẩn nói: "Thật không có cái mục đích đặc thù gì, cậu là bạn thân tôi, mời cậu uống cà phê rất bình thường mà."

Triệu An An bỗng nhiên tỉnh ngộ, hưng phấn nói: "Lẽ nào cậu coi trọng anh tôi? Muốn tôi làm mối cho các người?"

Người này cùng anh của cô có cái gì quan hệ!

Thượng Quan Ngưng hoàn toàn bị Triệu An An đánh bại, không thể làm gì khác hơn là nhấc tay đầu hàng. Nàng biết ngày hôm nay nếu như không nói thật, Triệu An An trong đầu sẽ càng thêm nhiều ý nghĩ cổ quái.

"Được được, tôi nói thật, là nhà tôi mở ra một tiệm cà phê, muốn mời cậu đi thưởng thường."

"Thật không phải vì anh tôi?"

"Thật không phải! Tôi cùng anh cậu không có bất cứ quan hệ gì." Thượng Quan Ngưng liền đưa tay thề.

"Cậu không coi trọng anh tôi?" Triệu An An thấp thoáng có dấu hiệu tức giận.

"Không đúng không đúng, anh cậu rất tốt..."

"Vậy là cậu coi trọng anh tôi?" Mắt Triệu An An bắt đầu toả sáng.

"Híc, tôi..."

"Ai, đúng rồi, hai người ngày đó gặp mặt cảm giác ra sao? Anh tôi rất tốt đó, làm sao, động lòng hay chưa?"

Thượng Quan Ngưng cảm thấy tự mình nghĩ cùng với cô chia sẻ tiệm cà phê bí mật quyết định là vô cùng sai lầm.

Nàng nhắm mắt trả lời: "Còn... Vẫn được đi, bất quá chúng tôi..."

"Há, đúng rồi, ngày đó tôi không phải cố ý rời đi sớm, tôi là sợ tôi ở sẽ phá hư bầu không khí lãng mạn của hai người, cậu sẽ không trách tôi không chào mà đi chứ?" Triệu An An hoảng đến mặt không biến sắc, tim không đập, trên thực tế cô là uy hiếp anh trai mình, sợ rằng bị anh dùng anh mắt để giết mình.

"Không có chuyện gì, vậy tôi sẽ không trách cậu..."

Hai người nói chuyện, trước mặt một người quen thuộc đi tới.

Người đến mang một bên gọng kính một bộ sợi vàng, xem ra dáng dấp ngoan ngoãn biết điều, chính là Quách Soái đã từng bị Thượng Quan Ngưng làm cho bỏ chạy.

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đối với hắn đều không có ấn tượng tốt gì, Thượng Quan Ngưng không dự định để ý đến hắn, nhưng Triệu An An không nghĩ buông tha cho hắn.

Nàng cảm thấy Quách Soái nghĩ tới việc theo đuổi Quan Ngưng, quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, hắn có trình độ thấp, nhưng Thượng Quan Ngưng là vào quản lý trường X hơn nửa năm, liền đã trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nam học sinh, trường X năm nay chậm chạp không đề cử ra hoa khôi của trường, một phần nguyên nhân là rất nhiều nam sinh cảm thấy nữ sinh của trường học không có ai đẹp hơn cô giáo Thượng Quan Ngưng.

Đương nhiên, cô biết Thượng Quan Ngưng xưa nay không cảm giác mình có bao nhiêu đẹp, mà là vẫn cho rằng chính mình rất bình thường.

Nhưng là, cô đã đẹp lại còn khiêm tốn, càng khiến người ta quý mến.

Thượng Quan Ngưng đúng là có quy cách làm chị dâu của cô, với lại là Quách Soái như thế có thể không nên nghĩ tới!

Bình luận

Truyện đang đọc