HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Khách sạn phòng 1201, Cảnh Dật Thần vừa vặn ôm Thượng Quan Ngưng vào ngực, liền nghe trong lòng ngực vợ yêu có chút mơ hồ không rõ lẩm bẩm: “Sao ở đây lại có cái đầu heo?”

“Đầu heo?” Trong khoảnh khắc cả mặt Cảnh Dật Nhiên cũng đen lại.

Cậu ta vốn là áo sơ mi ca-rô màu đỏ thẳng thớm giờ thành một mảnh hỗn độn, trên mặt còn dính loang lổ vết máu, một gương mặt đẹp trai hút hồn nay lổm chổm mảng xanh mảng tím, sưng to hệt cái bánh bao, đôi mắt đào hoa đã hoàn toàn nhìn không ra đường viền ma mị, trong xoang mũi, máu nhỏ giọt ra bên ngoài.

Nhị thiếu gia hô mưa gọi gió thành phố A, giờ phút này đang mang một dáng thê thảm không nỡ nhìn bị hai người ấn trên mặt đất.

Trên người cậu ta chỗ nào cũng bị thương, đều là kiệt tác của Cảnh Dật Thần.

Nếu như không phải Cảnh Dật Thần thật sự tức giận, tốn nhiều thời gian đánh cậu ta, anh đã sớm đi tiệc rượu để bảo vệ Thượng Quan Ngưng.

Có lẽ bởi vì bị Cảnh Dật Thần đánh quá nhiều lần, Cảnh Dật Nhiên đối với vết thương trên người mình không thèm quan tâm dù chỉ một chút, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Một đám vô dụng ngu ngốc! Một tí chuyện hư hỏng như vậy mà cũng có thể bị người ta phát hiện, thật là không có đầu óc, một lũ mù lòng dạ độc ác không có ích!

Ý định của Cảnh Dật Nhiên là sẽ chuẩn bị một khách sạn thật tốt rồi cùng Thượng Quan Ngưng vui vẻ một đêm, khẳng định cậu ta không phải là người để lộ ra ngoài, chỉ có thể là đám Thượng Quan Chinh ngu ngốc kia để lộ tin tức!

Thật là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng, đưa lưng về phía Cảnh Dật Nhiên, anh nghĩ chính mình nếu nhìn đến khuôn mặt làm người khác chán ghét kia, sẽ không nhịn được cho người đánh chết cậu ta!

“Lột sạch, đuổi về Cảnh gia!”

Hai vệ sĩ vóc người khôi ngô lập tức xác nhận, một người một bên nhắc tới Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, không có chút nào bởi vì cậu ta là Nhị thiếu gia nhà họ Cảnh mà nhẹ tay.

Cảnh Dật Thần nhìn người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người là anh và Thượng Quan Ngưng, ôm cô vào phòng, không quá ba nốt nhạc đã cởi xong trang phục trên người cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Thuốc trong người Thượng Quan Ngưng không được tính là nhiều, mặc dù làm cho cả người khô nóng khó chịu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo.

Bị Cảnh Dật Thần cởi sạch trên người không dư mảnh nào, cô vô cùng ngượng ngùng cuộn tròn ôm lấy chính mình, hung hăng trừng anh: “Anh làm gì?!”

Nhưng là, cô cũng không biết, bởi vì liên quan đến thuốc, cô hoàn toàn không có ra vẻ nên có “hung dữ”, ngược lại toàn thân đều tản ra hơi thở quyến rũ, cái nhìn mới vừa rồi, thay vì nói là “trừng”, không bằng nói là “câu hồn”, âm thanh ầm mại như đang làm nũng, khiến cho Cảnh Dật Thần miệng đắng lưỡi khô.

Anh vốn là muốn dạy dỗ cô một chút, làm cô biết sau này không được lại đơn phương độc mã chạy đến ổ sói, nhưng lúc này anh chỉ muốn đem cô tiến vào trong thân thể của mình, hung hăng chiếm hữu!

Anh thuộc phái hành động, nghĩ đến cái gì liền lập tức đi làm.

Cho nên một lát sau, hai khối thân thể đã đan chéo cùng nhau.

Thượng Quan Ngưng bởi vì tác dụng của thuốc, so với ngày thường muốn chủ động nhiều, vấn đề này đã kích thích Cảnh Dật Thần càng cường đại hơn.

Tay cô mềm mại tinh tế, nâng lấy khuôn mặt đẹp trai của anh, một lát sau, lại dùng cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh, vuốt ve sống lưng bền chắc.

Cảnh Dật Thần căn bản không thể chống cự được cô vô ý trêu chọc như vậy, cúi đầu thấp giọng gọi một tiếng “Bảo bối”, nhanh chóng tách chân cô ra đi vào.

Thượng Quan Ngưng đau thở nhẹ một tiếng, cuối cũng cũng tìm được một tia lí trí, nhưng rất nhanh bị anh tỉ mỉ hôn cho chôn vùi rồi.

Trong phòng dần dần tràn đầy hơi thở triền miên nóng bỏng, âm thanh trầm thấp mỏng manh thoát phá bể tan tành khắp nơi, làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

...

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thượng Quan Ngưng không hề ngoài ý muốn lại một lần nữa không nhạy.

Lúc cô tỉnh dậy, cũng đã đến gần trưa.

Hoàn cảnh lạ lẫm, toàn thân đau nhức, tất cả đều rõ ràng nói lên, toàn bộ kích tình mãnh liệt tối hôm qua không phải là ảo giác của cô.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, cô biết có lẽ Cảnh Dật Thần đang tắm.

Thượng Quan Ngưng nhìn cơ thể mình trần trụi, thấy được những dấu hôn mập mờ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Cảnh Dật Thần tắm rửa xong, trở lại phòng liền nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng mê người của vợ anh, chỗ nào đó trên thân thể lập tức liền có phản ứng.

Không quan tâm đến Thượng Quan Ngưng đang ngạc nhiên, ôm cô lần nữa đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm rào rào tiếng nước chảy như cũ, che dấu âm thanh nào đó làm cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai.

Thượng Quan Ngưng không đếm được chính mình cầu xin tha thứ bao nhiêu lần, Cảnh Dật Thần mới chưa đã thèm buông tha cho cô.

Cô giận dỗi không chịu để ý đến anh, nhưng anh tính tình cực kì tốt giúp cô tắm, giúp cô lau khô cả người, sau đó dịu dàng giúp cô mặc áo quần.

“Bảo bối, thật xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn, đừng nóng giận, nếu đau hãy nói... anh để cho Mộc Thanh đưa cho em một ít thuốc...”

Thượng Quan Ngưng mắt đầy oán hận trừng anh, cự tuyệt nói: “Không cần!”

Để cho Mộc Thanh đưa thuốc... Đây là muốn cô chết à!

Người này da mặt thật dày!

Thật ra thì lúc này Cảnh Dật Thần có chút hối hận, anh mới vừa nhịn không được, làm cô đau, anh vô cùng đau lòng.

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi bị anh mút có chút sưng đỏ, nói: “Đi, chúng ta đi về nhà ăn cơm.”

Mặc dù cả người Thượng Quan Ngưng bủn rủn không có sức lực, nhưng cũng không thể để cho anh ôm như vậy ra khỏi khách sạn, vội vàng giãy giụa nói: “Thả em xuống, tự em đi!”

“Em không phải vừa rồi trong phòng tắm còn nói đau không có sức lực sao?”

“...” Mặt Thượng Quan Ngưng đỏ bừng, bàn tay đặt bên eo anh dùng sức nhéo một cái, “Bây giờ em muốn tự mình đi!”

Cảnh Dật Thần cũng không sợ người trong khách sạn nói xấu, anh chỉ là yêu thương cô mà thôi.

Chẳng qua, nếu cô cảm thấy không được tự nhiên, vậy thì đều nghe theo lời cô nói.

Anh để cô xuống, nắm tay cô cùng đi ra khỏi khách sạn, vào bên trong xe Aston – Martin.

Cảnh Dật Thần một mặt khởi động xe, một mặt đưa cho cô một phần tài liệu.

“Anh đã thu mua Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ rồi, đây là bản hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng.”

Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên há to miệng, ngơ ngác một lúc lâu mới nhận lấy tài liệu.

Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ là cái gai trong lòng Thượng Quan Ngưng, cô vẫn luôn muốn đem công ty một tay mẹ thành lập nắm chắc trên tay mình, đáng tiếc lại không có thành công.

Không nói đến vợ chồng Thượng Quan Hành không dễ dàng từ bỏ, chỉ một Dương Văn Xu liền sẽ không đồng ý.

Bởi vì Thượng Quan Chinh là viên chức chính phủ, không thể kinh doanh công ty, cho nên tất cả cổ phần của ông ta ở Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ đều thuộc về danh nghĩa của Dương Văn Xu.

Mỗi năm bà ta cũng có thể lấy một số tiền lớn từ công ty, bà ta còn có ý định đem cổ phần của Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ làm quà cưới cho Thượng Quan Nhu Tuyết nhỉ, làm sao có thể dễ dàng buông tay.

Không biết Cảnh Dật Thần là như thế nào làm được!

Cảnh Dật Thần thấy vẻ mặt kích động của cô, trong lòng có chút vui vẻ, có thể làm chút chuyện cho cô, khiến cho anh rất có thành tựu bảo vệ vợ mình.

“Cảnh Dật Nhiên lấy đi tổ nghiên cứu khoa học vốn dĩ cũng đã có chút hết thời, mấy ngày nữa anh giúp em tìm kiếm một nhóm cao cấp hơn, em có thể lần nữa xây dựng lại công ty.”

Trong lòng Thượng Quan Ngưng hết sức cảm động, ánh mắt đều có chút ướt át, nghe được lời của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh! Đây là tâm nguyện trước giờ của em.”

Cảnh Dật Thần sủng nịnh sờ sờ đầu cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngốc, chúng ta là vợ chồng, cái gì nói cảm ơn, đây không phải việc chồng em nên làm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc