HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An vô cùng vui vẻ: “Đi đâu?”

Mộc Thanh cười cười: “Đi rồi sẽ biết.”

Mộc Thanh càng không nói, cô lại càng tò mò, không ngừng hỏi anh: “Rốt cuộc là chỗ nào?”

“Nếu lát nữa em biểu hiện tốt một chút, không chừng anh có thể nói cho em nghe.”

“Biểu hiện làm sao mới tốt?”

“Chính là hầu hạ anh thật thoải mái, giống như trước kia em đã từng hầu hạ anh đó.”

“Phi! Mộc vô sỉ, anh không biết xấu hổ! Em bị như vậy mà anh còn muốn chiếm tiện nghi của em, em phải về nhà, mau thả em ra!”

...

Vừa mới bắt đầu, đúng là Mộc Thanh không muốn làm gì Triệu An An.

Hôm nay cô không thoải mái, tình trạng thân thể lại đặc biệt, đương nhiên anh sẽ không cầm thú như vậy.

Nhưng mà Triệu An An còn nhích tới nhích lui trong ngực anh, không cẩn thận đụng tới chỗ này rồi chỗ kia.

Mộc Thanh không ham muốn cũng bị cô chọc cho ham muốn!

Anh nghiến răng nghiến lợi đặt cô dưới thân, hôn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, thấp giọng nói: “Em là yêu tinh hả?”

Triệu An An vô tội trừng lớn hai mắt: “Em có làm gì đâu, là do tâm anh không tĩnh!”

“Em cứ sờ tới sờ lui, cho dù anh không có ham muốn thì cũng có cảm giác mà thôi, huống chi anh đã ăn em rồi!”

Mộc Thanh nói xong, không hề khách khí cởi nút áo sơ mi của cô, bộ ngực đẫy đà của cô được áo ngực bao lấy, hình ảnh đánh sâu vào trong thị giác làm Mộc Thanh suýt chảy máu mũi.

Anh cúi đầu liếm cắn, Triệu An An lập tức kêu đau.

Giọng nói của cô vừa quyến rũ vừa đáng yêu, máu trong người Mộc Thanh lập tức sôi trào.

Không thể ăn Triệu An An, vậy đỡ thèm cũng tốt.

“Mộc Thanh, anh vô sỉ, mau dừng lại, em đau!”

Động tác cắn Triệu An An của Mộc Thanh chậm lại một chút, nhưng vẫn không chịu ngừng lại.

Triệu An An bị anh chèn ép hơn nửa tiếng, cả người yếu ớt nằm trong lòng Mộc Thanh, lười biếng không muốn nói chuyện.

Hơi thở Mộc Thanh vẫn dồn dập như trước, chẳng những không đỡ thèm mà còn khó chịu hơn.

Anh bất đắc dĩ nói câu “yêu tinh”, sau đó ôm cả người cô vào lòng. 

Triệu An An thoải mái ôm thắt lưng Mộc Thanh, hỏi không đầu không đuôi: “Anh có thích người khác hay không?”

Mộc Thanh sửng sốt, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu An An, nghiêm mặt nói: “Không có!”

“Ngày nào anh cũng kiểm tra thân thể con gái, chẳng lẽ không động lòng?”

Lúc này Mộc Thanh mới biết vì sao Triệu An An hỏi anh có thích người khác hay không.

Anh lập tức bật cười, trừng phạt bằng cách cố sức hút vành tai tinh xảo của cô.

“Nếu lần nào anh kiểm tra, anh cũng động lòng, một ngày anh động lòng mười lần, vậy chẳng phải lòng của anh cũng nát luôn rồi sao! Anh là bác sĩ, thấy nhiều cơ thể người như vậy, sớm đã thành thói quen rồi, ở trong mắt anh, ai cũng giống nhau. Anh tưởng em đã biết chuyện đó từ lâu, sao đến bây giờ mới hỏi?”

Triệu An An không có trả lời vấn đề của Mộc Thanh, cô không thể nói, trước kia cô không hề ghen tị khi anh chạm vào người khác, nhưng mà bây giờ cô lại ghen tị vì điều đó.

Đây là nghề nghiệp của Mộc Thanh, thật ra Triệu An An cũng có thể hiểu được, hôm nay khi cô được Mộc Thanh kiểm tra thân thể, nghĩ đến anh cũng từng kiểm tra cho người khác như thế, cô liền ghen tuông.

“Em và người khác có gì khác nhau không?”

Nếu không, vì sao lần nào Mộc Thanh thấy cô cũng... Nhiệt tình như vậy, tình yêu của anh dành cho cô rất rõ ràng.

Nhưng mà cô gái nào cũng gống nhau thôi! Sao cô có thể khác người khác được chứ, cô cũng không có ba bầu ngực...

Bàn tay Mộc Thanh vẫn còn đang quấy rầy thân thể Triệu An An, anh nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, em khác người khác ở chỗ nào, lại làm anh nhớ mãi không quên như thế, có lẽ là bởi vì, trên thế giới này chỉ có một Triệu An An!”

Triệu An An cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, thích chính là thích, không thích chính là không thích, nhiều khi, không thể nào giải thích rõ ràng cho được.

Nhưng mà nghe thấy Mộc Thanh nói thế, trong lòng cô rất vui vẻ.

Anh nói, trên thế giới này chỉ có một Triệu An An!

Cô là duy nhất của anh.

Triệu An An vừa lòng nằm ngủ trong ngực Mộc Thanh, bởi vì đêm qua mất ngủ, cho nên hôm nay ngủ hơi nhiều, khi tỉnh lại đã là năm giờ chiều. 

Tiếng nói dễ nghe của Mộc Thanh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tiểu yêu tinh, tỉnh rồi à? Có lẽ anh phải gọi em là heo con, ngủ lâu như vậy, kêu thế nào cũng không tỉnh.”

Triệu An An duỗi thắt lưng, nằm trong ngực anh, không muốn cử động.

Cô ôm thắt lưng Mộc Thanh, trong lòng xuất hiện cảm giác muốn sống thật lâu với anh.

“Chúng ta kết hôn đi”, những lời này quanh quẩn trong lòng cô rất lâu, suýt nữa đã nói ra khỏi miệng.

Triệu An An cảm thấy, hình như từ khi cô bị ép không được gặp Mộc Thanh, từ khi Mộc Thanh bị ép đi xem mắt với người khác, suy nghĩ muốn gả cho Mộc Thanh của cô ngày càng mãnh liệt.

Trước kia khi không ai ép cô, cô cảm thấy không sao cả, cảm giác không xa không gần với Mộc Thanh rất tốt.

Bởi vì cô từng hết lòng tin tưởng mình sẽ không đánh mất Mộc Thanh.

Mà bây giờ, nhìn thấy Mộc Thanh được hoan nghênh như vậy, con gái không ngừng ngã vào người anh, ông cụ Mộc cũng cố gắng tìm kiếm mối tốt cho anh kết hôn rồi sinh con dưỡng cái, cô liền cảm thấy nguy cơ rất lớn.

Không ai mãi mãi chờ ai, muốn có được, nhất định phải trả giá.

Trước kia Mộc Thanh đã từng buông tha cho cô, bởi vì cô không chỉ từ chối lời cầu hôn của anh, mà còn biến mất rất lâu.

Mộc Thanh yêu cô, điều này không thể nghi ngờ.

Nhưng nếu cô không biết quý trọng, phung phí tình cảm của anh, như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ mệt mỏi, sẽ không còn tin tưởng vào tình yêu của bọn họ.

Cô vừa giãy giụa giữa sống và chết, vừa quanh quẩn trong tình yêu.

Trước khi cô chết, cô chắc chắn mình không thể quên Mộc Thanh.

Tình cảm của cô dành cho Mộc Thanh đã khắc sâu trong tận xương tuỷ, trừ khi cô chết, phần tình cảm này mới biến mất theo sinh mạng của cô.

Hiện tại cô sống bình an và hạnh phúc, cô muốn cứ như vậy mãi.

“Chẳng phải anh muốn dẫn em đi đâu sao? Đi đâu vây?”

Giọng nói của cô thản nhiên, thân thể thả lỏng, trong lòng sung sướng.

Nếu bây giờ cô chết, cô cũng cảm thấy mỹ mãn.

Điều duy nhất mà cô luyến tiếc, chính là Mộc Thanh.

Mộc Thanh cưng chiều hôn lên trán cô, cười nói: “Em ngủ một cái là tối luôn, lúc đầu muốn dẫn em đi, nhưng mà bây giờ không được, làm sao bây giờ?”

Triệu An An luôn luôn ham chơi và thích những thứ mới mẻ, lại nói ra những lời khác với dự đoán của Mộc Thanh: “Không sao, không đi cũng không sao, bây giờ tốt lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc