HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Thanh chào hỏi bác sĩ và các y tá rồi đi thẳng về văn phòng của mình.

Hôm qua Triệu An An cầu xin đã có tác dụng, ông nội thật sự để anh làm viện trưởng.

Nếu không phải có Triệu An An, vậy anh muốn làm viện trưởng thì cần phải chờ rất lâu, Mộc Vấn Sinh giận anh lúc trước vứt bỏ bệnh viện chạy đến nước Anh cho nên ông đang trừng phạt anh.

Mộc Đồng nhìn thấy Mộc Thanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xem như là giúp anh thoát khỏi bể khổ, anh trả bệnh viện lại cho em, em nhìn đi, tình hình kinh doanh không hề giảm xuống đúng không? Khoa nghiên cũng không lạc hậu đúng không? Những ngày này, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, ngay cả ngủ cũng không ngon! Anh ốm hẳn một vòng luôn rồi!”

“Anh cả vất vả rồi, việc kinh doanh rất tốt, nếu em làm thì cũng sẽ như vậy thôi, khhông tốt hơn anh bao nhiêu đâu! Em cứ tưởng mình sẽ có thêm vài ngày nghỉ ngơi, không ngờ lại không được!”

Trong lĩnh vực phát triển bệnh viện, Mộc Đồng không chỉ không có nguồn nhân lực như Mộc Thanh, mà cũng không có thiên phú như Mộc Thanh, hắn có thể gìn giữ những cái đã có, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì lại không được, người duy nhất trong Mộc gia có thể làm được điều đó, chính là Mộc Thanh.

Cho nên Mộc Đồng rất sợ khoảng thời gian mình quản lý bệnh viện sẽ xảy ra sai sót gì, lúc trả lại bệnh viện cho Mộc Thanh thì sẽ rất mất mặt!

Lúc trước dáng người của hắn tròn vo, nhưng bởi vì gần đây lao lực quá độ mà giảm hơn mười cân, thoạt nhìn lại có hơi đẹp trai, có lẽ biệt danh “Mộc Đồng*” cũng sẽ biến mất rất nhanh.

*Cách đọc tên của Mộc Đồng là [mù tóng], thế nhưng do anh béo như cái ‘thùng [tǒng] cũng gọi là Đồng’ nên mọi người gọi là Mộc Đồng [mù tǒng].

Hắn không muốn làm viện trưởng, ngày nào cũng phải đối phó với nhiều chuyện như vậy, quá mệt mỏi, vẫn nên làm bác sĩ trị bệnh cứu người thì tốt hơn.

Làm viện trưởng hay không, đối với Mộc Thanh mà nói, cũng không quan trọng.

Thật ra Mộc Đồng cũng có thể kinh doanh bệnh viện rất tốt, cho đến bây giờ, Mộc Thanh chưa từng nghĩ muốn lấy lại vị trí viện trưởng, dù sao thì cũng là bệnh viện của Mộc gia, đều là người Mộc gia, cho nên ai làm viện trưởng cũng được.

Cho dù anh không làm viện trưởng, cũng không có ai trong bệnh viện dám khi dễ anh, anh có thể tuỳ ý sử dụng thiết bị thực nghiệm, cũng có thể tiến hành hạng mục nghiên cứu khoa học, không có ảnh hưởng quá lớn tới anh. Triệu An An quan tâm quá nên bị loạn mà thôi.

Về việc Triệu An An phát hiện gần đây Mộc Thanh không làm phẫu thuật, thật ra đó là yêu cầu của anh.

Việc nghiên cứu thuốc ức chế tế bào ung thư đã tiến đến giai đoạn thí nghiệm cuối cùng, đạt được hiệu quả rất tốt trên chuột bạch thực nghiệm, bước tiếp theo là sử dụng trên cơ thể người.

Nếu kết quả thí nghiệm hoàn mỹ, vậy có thể nói là Mộc Thanh đã đạt được đột phá rất lớn trong lĩnh vực nghiên cứu y học, tên tuổi của anh sẽ nổi danh trên toàn thế giới.

Quan trọng hơn là, có thuốc này, là có thể cứu được rất nhiều bệnh nhân ung thư, có thể cứu được Triệu An An.

Nếu trị liệu ung thư đúng lúc, sử dụng loại thuốc hiệu quả nhất, là có thể trị được.

Hai lần trước Triệu An An phát bệnh, đều là phát hiện từ đầu, sau đó trải qua việc trị liệu bằng hoá chất và thuốc, mới giết chết tế bào ung thư trong người cô.

Nếu phát hiện chậm, tế bào khuếch tán nhanh, như vậy có dùng thuốc nào cũng không hiệu quả.

Mộc Thanh nghiên cứu thuốc chống ung thư cũng là như thế, chỉ có thể sử dụng lúc người bệnh mới phát bệnh, không thể nào dùng cho những giai đoạn tiếp theo.

Cho nên anh mới dặn dò Triệu An An, nếu xảy ra chuyện gì là phải lập tức nói cho anh biết, thời gian càng lâu thì càng khó chữa khỏi.

Từ nhỏ tình cảm của hai anh em bọn họ đã rất tốt, hai người nói chuyện một lát, lại cùng nhau oán giận ông nội vài câu, sau đó đều cười ha ha rồi đi làm chuyện của mình.

Tuần này Mộc Thanh chỉ thực hiện hai cuộc phẫu thuật, một cái là lấy đạn cho Tiểu Lộc, cái còn lại chính là lấy đạn cho Cảnh Dật Nhiên. Mà hai người này đều phẫu thuật vào ban đêm, còn không được để cho người ta biết, cho nên không tìm được bản ghi chép trên trang web của bệnh viện.

Anh mặc đồ vô trùng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cảnh Dật Nhiên vẫn chưa tỉnh, vẫn còn được được thở máy, hắn im lặng nằm trên giường bệnh, không còn vẻ xinh đẹp và tà mị liều lĩnh giống như ngày xưa nữa, mà là tái nhợt giống như đồ sứ.

Tiểu Lộc canh giữ bên cạnh hắn, cả người đều ngơ ngác.

Hoàn cảnh hiện tại rất an toàn, trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có mùi thuốc sát trùng thản nhiên trong không khí, không còn mùi máu tanh nồng nữa.

Theo lý thuyết, bây giờ cô nên ngủ say, đổi thành người kia chiếm giữ đại não và thân thể mới đúng.

Nhưng mà không có, cô vẫn tỉnh táo như trước, Tiểu Lộc kia cũng không xuất hiện.

Anh đoán, có lẽ là vì cô rất lo lắng cho Cảnh Dật Nhiên, cho nên mới không có ngủ say.

Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bởi vì cô chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ, khó chịu muốn chết.

Cho đến khi nhìn thấy Mộc Thanh, trong mắt mới xuất hiện một chút sắc thái.

“Chừng nào anh ấy sẽ tỉnh?”

“Trước kia tôi đã mổ một ca như thế này rồi, bình thường đều cần từ ba đến năm ngày, có người sẽ tỉnh trong một ngài, cũng có người... Vĩnh viễn không tỉnh lại.” Mộc Thanh trả lời rất cẩn thận, tuy anh tin tưởng y thuật của mình, nhưng mà não người rất phức tạp, mặc dù trong lúc phẫu thuật anh không hề phạm sai lầm, cũng không thể cam đoan quá trình khôi phục và sức miễn dịch của Cảnh Dật Nhiên sẽ bình thường.

Trên người Cảnh Dật Nhiên gắn đầy dụng cụ, Mộc Thanh xem xét dấu hiệu sinh tồn của hắn, sau đó tháo bao tay, bắt mạch cho hắn.

Nửa tiếng sau, Mộc Thanh ngẩng đầu, an ủi Tiểu Lộc: “Trước mắt tình huống thân thể của hắn rất bình thường, đang dần dần bình phục, cô không nên gấp gáp.”

Tiểu Lộc gật đầu: “Được, tôi không gấp, tôi chờ anh ấy tỉnh.”

Nhìn bên ngoài Tiểu Lộc rất bình tĩnh, cũng không có đau khổ và lo lắng gì, nhưng Mộc Thanh lại biết, chắc chắn bây giờ cô không thoải mái, chính là cô không biết cách thể hiện, cũng chưa bao giờ biểu hiện đau đớn trong lòng ra ngoài.

“Cô vẫn canh giữ bên cạnh hắn, không nghỉ ngơi hả?”

“Tôi không cần nghỉ ngơi.”

“Vậy cô có ăn cơm không?”

“Không có.”

“Vậy sao được, cô nên đi ăn gì đó đi, rồi ngủ một giấc, nếu không hắn còn chưa tỉnh thì cô đã gục ngã rồi.” 

“Tôi không sao.”

“Tôi biết thể chất cô đặc biệt, thức hai ba ngày cũng không sao, nhưng mà vẫn có tổn hại, nghe tôi đi, ăn cái gì đó, nếu không thì sao mà cô có sức để chăm sóc hắn chứ?”

Tiểu Lộc không nói gì, cũng không cử động, mặc kệ lời của Mộc Thanh, tiếp tục canh giữ bên cạnh Cảnh Dật Nhiên.

Mộc Thanh không còn cách nào, khuyên Tiểu Lộc không được nên anh cũng chỉ có thể tạm thời buông tha, có lẽ đợi đến khi Tiểu Lộc đói thì sẽ tự ăn thôi. Còn nữa, vài ngày nữa là Cảnh Dật Nhiên tỉnh, Tiểu Lộc có thể chất mạnh mẽ, cho dù không ăn không uống cũng có thể chịu được đến lúc đó.

Anh nhìn Cảnh Dật Nhiên, không thỏi thầm than, không biết Cảnh Dật Nhiên có cái vận cức chó gì, mà có thể lọt vào mắt Tiểu Lộc, được cô chăm sóc hết mình như thế.

Mộc Thanh không ở trong phòng chăm sóc đặc biệt quá lâu, xác định tình huống trước mắt của Cảnh Dật Nhiên ổn định thì anh liền rời đi.

Sau đó, anh lái xe đến viện nghiên cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc