HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Chuyên gia cà phê Tiểu Hồ ở tiệm cà phê, lái xe đưa Thượng Quan Ngưng đến bệnh viện Mộc thị.

Mộc Thanh vừa nghe y tá trưởng nói Thượng Quan Ngưng tới, cố ý vứt bỏ thiên kim Quý Lệ Lệ đang xem bệnh, đi thẳng tới phòng cấp cứu.

Thượng Quan Ngưng là bệnh nhân quan trọng cấp bậc quốc bảo của bệnh viện, cho dù trời có sập xuống, cậu ta cũng muốn khám bệnh cho vị tiểu tông này trước tiên.

Thượng Quan Ngưng vừa thấy được Mộc Thanh, chịu đựng đau đớn trên mặt, nhìn cậu ta cười một cái nhàn nhạt: “Bác sĩ Mộc, thật ngượng ngùng, lại làm phiền đến anh!”

Mộc Thanh nhìn thấy mặt của cô, sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh, nổi giận đùng đùng mà nói: “Tại sao lại để khuôn mặt bị bỏng thành như vậy? Ai làm, không muốn sống nữa à? Cô nói cho tôi, tôi tìm người bắn chết kẻ đó!”

Trong miệng cậu ta mắng, nhưng trên tay nhanh chóng pha thuốc nước, nhẹ nhàng tẩy rửa cà phê đã dính trên mặt cho cô, sau đó cẩn thận đắp thuốc mỡ lên mặt cho cô.

Ở mặt truyền đến từng trận đau nhói, Thượng Quan Ngưng đè nén nắm chặc tay lại.

Mộc Thanh thấy cô cắn răng chịu đựng, không nói tiếng nào, không khỏi có chút khâm phục cô, nhẹ giọng an ủi: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng, mặt của cô không có việc gì, chỉ bị sưng đỏ vài ngày, dưỡng vài ngày là có thể hoàn hảo trở lại. Chỉ có điều loại thuốc mỡ này có tác dụng tương đối mạnh, sẽ có đau chút ít, cô nhịn một chút, diện tích bị phỏng trên mặt quá rộng, không thích hợp dùng thuốc tê.”

Trước lúc thoa thuốc cho cô cậu ta cố ý không nói nó có gây đau hay không, bời nếu nói ra, bệnh nhân sẽ bị ảnh hưởng tâm lí, càng cảm thấy khó có thể nhịn đau.

Tuy rằng hiệu quả loại thuốc này cực kì tốt, nhưng đúng thật sẽ làm nơi bị bỏng càng thêm đau rát, rất nhiều người bao gồm cả bệnh nhân nam dưới tình huống không phòng bị cũng sẽ đau kêu ra tiếng.

Thế mà Thượng Quan Ngưng có thể chịu đau không nói ra tiếng nào.

Chỉ dựa vào phần nghị lực này, đã làm cho Mộc Thanh nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Không biết Cảnh Dật Thần đào từ đâu ra báu vật, lúc trước chưa từng nghe nói qua Thượng Quan Ngưng là người như thế này!

May mắn là hôm nay người đưa Thượng Quan Ngưng đến đây không phải là Cảnh Dật Thần, nếu không, anh ta thấy người phụ nữ của mình đau thành như vậy, anh sẽ đem bác sĩ hành hạ đến chết!

Cũng không biết kẻ nào lại làm mặt Thượng Quan Ngưng trở nên như vậy, thật là buồn lòng mạng mình quá dài rồi! Cậu ta có lẽ thấy được ngươi đó vận mệnh bi thảm, không nhịn được lắc đầu.

Cậu ta dẫn Thượng Quan Ngưng đi đến phòng bệnh cao cấp, vừa cho Thượng Quan Ngưng bôi thêm một lớp thuốc mỡ tiêu sưng, tỉ mỉ dặn dò cô chú ý đến những việc cần thiết, sau đó mỗi ngày đến một lần để thoa thuốc cho cô, lúc này mới tập trung nhìn Thượng Quan Ngưng là đúng là một gương mặt trắng nhỏ mà.

Thượng Quan Ngưng thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồ, vội giới thiệu đơn giản với cậu một chút: “Đây là chuyên gia cà phê trong tiệm cà phê của tôi, Tiểu Hồ, hôm nay là cậu ta đưa tôi đến. Tiểu Hồ, đây là bác sĩ Mộc Thanh, sau này có chuyện gì có thể đến tìm anh ta, kinh nghiệm y khoa của anh ta không tệ. Chẳng qua, hi vọng cậu không có thời điểm có thể sử dụng đến anh ta.”

Tiểu Hồ cười chào hỏi với Mộc Thanh, Mộc Thanh cũng nhiệt tình đáp lại cậu.

Mộc Thanh vốn dĩ chính là một người hướng ngoại cởi mở, nhìn qua đối với ai cũng vô cùng niềm nở.

Chỉ là, cậu nhìn Tiểu Hồ rất là không vừa mắt, bởi vì... cậu trai trẻ này nhìn chòng chọc vào Thượng Quan Ngưng, trong đôi mắt ngập tràn yêu mến chỉ cần không phải kẻ ngu là có thể nhìn ra!

Con ngươi Mộc Thanh đảo một vòng, bày ra bộ mặt một lòng cảm kích đối diện Tiểu Hồ nói: “Cảm ơn cậu đã kịp thời đưa chị dâu tôi tới đây, Tiểu Hồ! Chị ấy hiện tại không có chuyện gì rồi, cậu đi về trước đi, anh tôi sẽ nhanh chóng tới đón chị ấy.”

Tiểu Hồ hơi sửng sốt, chị dâu?

Cũng là, cô xinh đẹp như vậy lại có khí chất người vợ, sao có thể vẫn là độc thân!

Cậu ta đè xuống mất mác cùng thương tâm trong lòng, miễn cường cùng Mộc Thanh trò chuyện vài câu, liền ảm đạm rời khỏi bệnh viện.

Mộc Thanh thấy cậu ta đi rồi, lúc này mới âm thầm bĩu môi: Kiểu người thấp bé, trình độ nào còn muốn theo theo đuổi Thượng Quan Ngưng? Đây chính là người phụ nữ của Cảnh thiếu! Nếu để cho Cảnh thiếu biết, chỉ sợ ngày mai cậu bạn trẻ này sẽ phải cút khỏi tiệm cà phê của Thượng Quan Ngưng, nói không chừng sẽ trực tiếp biến mất từ thành phố A!

Mộc Thanh cầm lấy tuýp thuốc, trên hộp thuốc đã đánh dấu tỉ mỉ cách dùng cùng liều lượng, đưa cho Thượng Quan Ngưng, “Mấy tuýp thuốc này cô lấy về dùng đi, cách dùng tôi cũng đã viết lên trên rồi, nhưng thuốc mỡ trên mặt cô là tôi sẽ đến thoa, để tránh xảy ra vấn đề.”

Thượng Quan Ngưng nhận lấy, cảm kích nới cảm ơn cậu ta, lại nghe Mộc Thanh gần như tùy ý mà nói: “Chị dâu, gần đây cô có thấy An An?”

Thương Quan Ngưng sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Cô ấy không phải đi nước ngoài khám bệnh sao?”

Cô nói xong, mới nhận thấy được có cái gì không đúng thật.

Triệu An An đã ở nước nước ngoài hai tháng, rốt cuộc cô ấy mắc bệnh gì phải ra nước ngoài trị, Mộc Thanh và ông nội cậu ta không phải khả năng chữa bệnh vô cùng giỏi sao?

Tại sao cô ấy lại không để cho bọn họ khám?

Chẳng lẽ bệnh của cô ấy ngay cả bọn họ cũng không chữa khỏi?

Thượng Quan Ngưng đã sớm biết sức khỏe Triệu An An có vấn đề, lúc trước còn làm giảng viên ở trường học, thường nhìn thấy vẻ mặt cô ấy vô cùng nhăn nhó uống thuốc bắc.

Nhưng cô không rõ cơ thể Triệu An An có cái gì không ổn nhỉ, cô ấy tham ăn giỏi ngủ, thời điểm cùng cô đánh tennis dáng vẻ bệnh tật nửa điểm cũng không có, Triệu An An cũng nói với cô, cơ thể cô ấy vô cùng khỏe mạnh, là mẹ cô ấy bắt cô ấy uống thuốc bắc để chăm sóc sức khỏe, cho nên mới không suy nghĩ nhiều về chuyện Triệu An An có bệnh.

“Bác sĩ Mộc, có phải anh... biết An An bị bệnh gì?” Cả người Thượng Quan Ngưng có chút lạnh, cẩn thận hỏi Mộc Thanh, sợ Mộc Thanh cho ra một đáp án làm cô không thể chấp nhận.

Cô chỉ có một người bạn tốt tri kỷ là Triệu An An, nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Mộc Thanh nhìn cô lộ ra một nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nào có bệnh gì nhỉ, tôi chỉ là vừa thuận miệng hỏi, cô suy nghĩ nhiều rồi, có thể cô ấy sẽ rất nhanh trở về. Tôi vốn nghĩ rằng cô ấy đã trở về, tôi không biết mà, xem ra thật sự chưa trở về!”

Thượng Quan Ngưng thấy cậu ta nói khẳng định như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy nán lại ở nước ngoài bao lâu tôi cũng không biết, chỉ cần cô ấy không có chuyện gì là được. Cô ấy đi một mạch hai tháng, trong lúc đó rất ít khi liên lạc với tôi, gần đây công việc của tôi cũng nhiều, không có chú ý đến cô ấy. Vừa rồi anh hỏi như vậy, bỗng nhiên tôi có cảm giác không đúng lắm, cho nên mới có chút khẩn trương, anh đừng chê cười.”

Mộc Thanh ha ha cười, thoải mái nói: “Chị dâu không cần khẩn trương cho bà già đàn ông kia, cho dù toàn bộ người trên thế giới chết sạch, cái tai họa kia cũng sẽ không có chuyện gì!”

Tuy rằng trên mặt cậu ta cười, nhưng bóng ma trong lòng đang rộng mở.

Lần này Triệu An An nán lại tại nước ngoài lâu như vậy, khẳng định tình trạng không thể lạc quan.

Nhưng Triệu An An chưa nói với Thượng Quan Ngưng, cậu ta cũng sẽ không nói, nếu bây giờ nói, cũng không có tác dụng gì, chỉ là thêm một người phí công lo lắng cho cô mà thôi.

Hai người đang nói, cửa phòng bệnh bị một người không chút khách khí mở ra.

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, đã lâu rồi không thấy Quý Lệ Lệ.

Một y tá khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi theo phía sau Quý Lệ Lệ, vội vàng nhìn Mộc Thanh giải thích: “Bác sĩ Mộc, tôi... không ngăn được Quý tiểu thư...”

Trên thực tế, là cô ta căn bản không dám cản thiên kim Thị trưởng người này tính tình dữ tợn, vừa mới cản một chút, đã bị Quý Lệ Lệ hung hăng tát cho hai lỗ tai cũng phát sáng.

Dĩ nhiên Mộc Thanh biết tính tình Quý Lệ Lệ, nụ cười trên mặt cậu ta luôn ngập tràn vẻ rực rỡ như ánh sáng mặt trời, ít khi lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc