HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Trí thở dài: “Anh trai, anh lại dọa Thư Âm bé nhỏ chạy mất!”

Cảnh Duệ cũng không để ý, hắn nhìn dáng vẻ cả người không chút sức lực của Cảnh Trí thản nhiên nói: “Cô ấy bé nhỏ chỗ nào? Còn lớn hơn em một tuổi.”

“A? Thư Âm bé nhỏ đã mười tám tuổi sao? Vậy thì tốt, vừa lúc thân thể phát dục không sai biệt lắm, có thể sinh con cho anh!”

Cảnh Duệ may mắn không có uống nước, nếu không nhất định sẽ phun vào mặt Cảnh Trí!

Hắn đen mặt đuổi người: “Em trở về nghỉ ngơi đi, đừng có ở lại chỗ của anh!”

“Đừng nha, anh trai, anh không thể không có nghĩa khí như vậy! Thư Âm bị em mạnh mẽ ép buộc đến bôi thuốc chó anh, không có em, anh có thể hưởng thụ phúc lợi tốt vậy sao?”

Phúc lợi?!

“Nếu em cảm thấy biến thành xác ướp cũng là một loại phúc lợi thì anh có thể lập tức cho em hưởng thụ loại phúc lợi đó!”

Vẻ mặt Cảnh Duệ thản nhiên, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thư Âm chết sống phải trị liệu cho hắn, hắn vốn đang tưởng nha đầu này tự giác làm hết chức trách của một thuộc hạ, hóa ra căn bản không phải, cô là bị bắt tới!

Đại Boss bỗng nhiên có chút hậm hực, thuộc hạ do hắn bồi dưỡng ra sao lại thành như vậy?

Cảnh Duệ nhìn thoáng qua Cảnh Trí, mở miệng nói: “Em trở về đi, ăn chút gì đó, lát nữa chỗ anh sẽ có người tới, hiện tại em không thể xuất hiện trước mặt người nào.”

“Yên tâm, hiện tại em khẳng định sẽ không xuất hiện, chẳng may ai đó có ý tưởng xấu muốn bắt em đi thì phải tính toán nhiều!”

Cảnh Trí không xương dựa vào trên xe lăn, vẻ mặt khó xử nói: “Chỉ là em không thể quay về a! Thư Âm không ở đây, ai giúp em?”

Cảnh Duệ trực tiếp gọi thuộc hạ đang canh giữ ở ngoài cửa vào đẩy Cảnh Trí về phòng bệnh.

Nửa giờ sau, Thư Âm đã trở lại. 

Trong tay cô còn cầm mấy bộ quần áo, yên lặng đi đến bên người Cảnh Duệ, bình tĩnh hỏi: “Boss, tôi có mua cho anh mấy bộ quần áo, anh mặc bộ nào?”

Cảnh Duệ nhìn lướt qua mấy bộ quần áo, thấy chất lượng đều là tốt nhất, màu sắc đều là đen và xám, kiểu dáng ngắn gọn lại không đơn giản, rất hợp với phong cách của hắn.

Còn tốt, chưa mua cho hắn mấy bộ màu sắc rực rỡ.

Sự tức giận vì bị Thư Âm bao thành xác ướp cuối cùng cũng dần giảm bớt.

Thư Âm suy xét đến vết thương trên người Cảnh Duệ, quần áo đều mua mềm mại rộng thùng thình, cô vốn đang nghĩ Cảnh Duệ tay chân không tiện, mặc quần áo sẽ tương đối khó khăn, muốn giúp Cảnh Duệ mặc quần áo, kết quả Cảnh Duệ căn bản không cần cô: “Cô đi ra ngoài, tôi tự mình mặc.”

Cảnh Duệ nói xong liền ngồi dậy cầm lấy một bộ quần áo, động tác lưu loát mặc lên người.

Thư Âm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Anh đã cắt mấy đoạn nối các đoạn băng với nhau từ khi nào?!”

Cô cố ý dùng băng vải nối chúng lại với nhau, như vậy sẽ khiến động tác của hắn có chút khó khăn, không thể vừa nói muốn đánh người liền đánh.

Không nghĩ tới cô mới đi ra ngoài một lát, hắn đã có thể giải quyết vấn đề này!

Thư Âm thấy vẻ mặt thản nhiên của Cảnh Duệ, không dám ở lại lâu, sau khi thả quần áo xuống liền đi ra ngoài.

Gần vua như gần cọp, Boss cũng chũng một đạo lý!

Cảnh Duệ thay quần áo xong, sau khi ăn xong bữa sáng đã là mười giờ.

Người đầu tiên tới thăm hắn chắc chắn là ba, mẹ và em gái đã lâu không gặp.

“Ba, mẹ, mọi người tới rồi!”

“Duệ Duệ!”

Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng đang nắm tay nhỏ của con gái, vừa thấy đến con trai liền không quan tâm con gái, trực tiếp tiến lên ôm lấy con trai, nước mắt rào rạt rơi xuống.

Cô đã sớm biết được việc Cảnh Duệ bị bỏng từ chỗ Cảnh Dật Thần, hiện tại cũng không dám quá dùng sức ôm Cảnh Duệ, sợ làm hắn đau.

“Mau cho mẹ xem con bị thương chỗ nào?”

Thượng Quan Ngưng nói, liền muốn cởi quần áo Cảnh Duệ ra xem.

Cảnh Duệ dở khóc dở cười nói: “Con không có việc gì, mẹ đừng có gấp, chỉ là có chút phát sốt, đã châm cứu hạ sốt, ngày mai khẳng định sẽ tốt hơn!”

Hắn chỉ chọn nhẹ nhất nói, vết thương trên người chưa nhắc đến chút nào.

Cảnh Hi lại mắt sắc nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay hắn, giòn giã nói: “Anh trai, anh bị thương cánh tay sao?”

Cảnh Duệ bất đắc dĩ cười: “Ừ, chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.”

Cảnh Dật Thần cũng giúp con trai nói chuyện: “Không có việc gì, đều là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, nếu không hiện tại cũng sẽ không ở phòng bệnh thường.”

Thượng Quan Ngưng rất tin tưởng lời của chồng, nghe vậy cuối cùng thả lòng, cũng không tiếp tục nhấc quần áo lên xem miệng vết thương.

Kể cả làm thật cũng sẽ không nhìn thấy được gì cả, miệng vết thương trên người Cảnh Duệ đều đã được băng bó tốt.

Nhưng xem dáng vẻ của Cảnh Duệ thì trạng thái cũng không tệ lắm, cũng không có vẻ mặt đặc biệt đau đớn khó chịu.

Thượng Quan Ngưng nhìn khuôn mặt con trai, rốt cuộc lộ ra ý cười: “Vẫn là con trai mẹ đẹp trai nhất!”

Ý tứ là tuy thế thân có khuôn mặt tương tự Cảnh Duệ, nhưng vẫn là Cảnh Duệ càng đẹp trai hơn, rốt cuộc hắn là tự nhiên, mà thế thân phải phẫu thuật thẩm mĩ mới được.

Cô có cảm giác không thích thế thân của con trai, bởi vậy luôn không thế nào tiếp đãi thế thân kia, ngày thường đều là có thể tránh gặp mặt liền tránh gặp mặt.

Cô cũng không thể chuyển sự yêu thương với con trai lên người thế thân.

Cô có thể ở lần đầu tiên nhìn thấy thế thân liền phân biệt ra hắn không phải Cảnh Duệ, sau đó mỗi lần gặp mặt lại cảm thấy khó chịu.

Tuy Cảnh Hi còn nhỏ, lại thông minh lanh lợi, nhìn đến anh trai ruột, cũng cười cực kỳ sáng lạn: “Mẹ, mẹ có con trai đẹp trai, còn có một con gái xinh đẹp a! Về sau con và anh trai sẽ hiếu thuận với mẹ!”

Thượng Quan Ngưng vui vẻ cười to, con gái quả nhiên là áo bông tri kỉ của mẹ!

Một nhà bốn người ở phòng bệnh cười nói không ngừng, chỉ một lát sau, Cảnh Dật Thần lại đưa vợ và con gái đến phòng bệnh bên cạnh thăm Cảnh Trí.

Bảy năm sau lần đầu tiên Thượng Quan Ngưng gặp Cảnh Trí.

Lúc trước Cảnh Dật Thần và Cảnh Hi đã gặp qua Cảnh Trí.

Cảnh Trí thay đổi rất lớn, tuy dáng vẻ tương tự với lúc còn nhỏ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là tiểu tử mười bảy tuổi, lớn lên cao ráo lại đẹp trai, mặc quần áo bệnh nhân nằm ở nơi đó, thoạt nhìn lại vẫn đẹp mắt như một bức tranh thuỷ mặc!

Vẻ ngoài của Cảnh Dật Nhiên cùng Tiểu Lộc đều cực kỳ xuất chúng, đặc biệt là Cảnh Dật Nhiên, lúc hắn còn trẻ rất đẹp trai, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô gái.

Cảnh Trí kế thừa ưu điểm của hai người bạn họ, đôi mắt không có cảm giác phong lưu đào hoa như Cảnh Dật Nhiên lại to như búp bê giống Tiểu Lộc, trong sáng lại linh động, phối hợp với khuôn mặt của hắn càng thêm anh khí bức người, thiếu vẻ đẹp không phân nam nữ giống Cảnh Dật Nhiên lại nhiều hơn một chút mạnh mẽ.

Trên mặt Thượng Quan Ngưng mang theo sự vui sướng cùng đau lòng: “A Trí, cháu đã lớn như vậy! Bác cũng không nhận ra cháu rồi! Khi cháu còn nhỏ bác vẫn luôn ôm lấy cháu trêu đùa, còn nhớ rõ không?”

Cảnh Trí toét miệng cười: “Bác gái, cháu đương nhiên nhớ rõ bác!”

Sau khi hắn khôi phục một phần ký ức thật sự nhớ rõ Thượng Quan Ngưng.

Trong ký ức thời thơ ấu của hắn, Thượng Quan Ngưng xác thật là rất thương yêu hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc