HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Nhu Tuyết thông minh như vậy, ngay lập tức liền hiểu rõ ý tứ của hắn, cô lập tức đẩy Tạ Trác Quân ra, cả người vô lực mềm mại ngã xuống trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, khóc ròng nói: “Trác Quân, sao anh có thể nhẫn tâm như thế cơ chứ! Đó là cốt nhục của anh! Sao anh lại muốn cho nó chết đi!"

Cô có thể không cần đến đứa nhỏ này, nhưng Tạ Trác Quân sao lại có thể không cần! Nếu không có đứa nhỏ này, làm sao Tạ Trác Quân có thể đáp ứng kết hôn cùng cô!

“Tiểu Tuyết, nghe tôi, đem nó phá bỏ! Chúng ta chấm dứt tại đây, tôi sẽ bồi thường Cho cô, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi!"

Thượng Quan Nhu Tuyết không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình, tình huống mà cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra, Tạ Trác Quân không cần cô nữa, ngay cả đứa con cũng không cần!

Cô lập tức luống cuống tay chân, té ngã lộn nhào vào bên người Tạ Trác Quân, ôm lấy chân hắn mà khóc lóc cầu xin: “Trác Quân, đừng kêu em rời xa anh mà, em quá yêu anh, mất đi anh em không còn sống tiếp được nữa! Em muốn cùng anh kết hôn việc kết hôn của chúng ta đều đã được sắp xếp hết rồi, tất cả mọi người đều biết chúng ta muốn kết hôn, sao anh nói không kết hôn là không kết hôn được chứ! Không phải anh nói là anh chỉ yêu mình em sao? không phải anh nói muốn cho em làm một cô dâu đẹp nhất đời sao? Chẳng lẽ anh quên hết lời thề nguyền của chúng ta hay sao?"

Thượng Quan Nhu Tuyết khóc tiếng la quá lớn, đánh thức Dương Văn Xu đang ngủ trong nhà.

Bà vừa đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy, đứa con gái lớn lên từ nhỏ trong bàn tay của bà đang quỳ gối trước Tạ Trác Quân, ôm chân hắn rồi đau khổ cầu xin hắn.

Bà lại tức lại giận, ngay dép lê cũng không thèm mang, để chân trần chạy xuống cầu thang, tiến lên liền cho Tạ Trác Quân một bạt tai!

Thượng Quan Nhu Tuyết cuống quít ôm lấy chân Dương Văn Xu, thét to: “Mẹ, mẹ đừng đánh Trác Quân!”

Dương Văn Xu bị cô ôm lấy chân, sợ làm con gái bị thương. Lập tức ngồi xổm xuống đem con gái ôm vào trong lòng, khóc lớn: “Đứa con gái ngốc ngếch này, nó không cần mẹ con của con, con còn che chở cho nó làm gì? Con một lòng đều để ở trên người nó, vì nó trả giá nhiều như vậy, hiện tại bởi vì có con mà người ở đài truyền hình đều cưỡng chế con nghỉ phép, nó lại lòng lang dạ sói muốn từ hôn! Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nếu nó dám không cưới con, ta sẽ chết ở trước cửa nhà bọn họ! Để làm cho tất cả mọi người biết, Tạ Trác Quân nó là người phụ lòng con!”

“Mẹ, mẹ không thể làm như vậy, mẹ không được thương tổn Trác Quân, anh ấy vẫn luôn là yêu con, anh nhất định sẽ cưới con, vừa rồi chỉ là lời nói khi nóng giận thôi, mẹ ngàn vạn lần không nên trách anh ấy!"

Thượng Quan Nhu Tuyết khóc lóc ngăn cản Dương Văn Xu, đem tình cảm tha thiết với Tạ Trác Quân trình bày vô cùng nhuần nhuyễn.

“Tiểu Tuyết, con quá mù quáng, nó không đáng để con làm vậy!"

Thượng Quan Chinh từ bên ngoài mới về, liền nhìn thấy vợ và con gái ngồi dưới đất ôm nhau khóc rống, mà Tạ Trác Quân đứng ở ngay bên cạnh, đầy mặt chán ghét cùng không kiên nhẫn.

Mấy ngày gần đây ông toàn ở ngoài bôn ba, không chỉ công việc có rất nhiều việc phải xử lý, hơn nữa cái chức phó thị trưởng của ông lại đang tràn ngập nguy cơ, rất nhiều người đang rình mò vị trí của ông, Cảnh Dật Thần cũng đã từng cảnh cáo nói muốn cho ông mất chức! 

Chức quan tuy rằng tạm thời được bảo vệ, nhưng thị trưởng mới lên tiền nhiệm ở thành phố A, đang nghiêm khắc tu sửa lại giới quan trường, nghiêm trị những người tham ô hủ bại và những người dùng quyền mưu tư, chỉ sợ rằng không che giấu được bao lâu, cái mang già này sắp không còn!

Ông người đầy mệt mỏi về đến nhà, chờ đợi ông không phải người vợ ôn nhu và đứa con gái thiện lương đáng yêu, mà là cái tình huống này!

“Lại làm sao vậy! Ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, ăn no căng rồi nhao nhao cái gì!”

Thanh âm uy nghiêm Của Thượng Quan Chinh vang lên, Dương Văn Xu lập tức thu hồi bộ dáng dữ tợn của chính mình, ngược lại ôm Thượng Quan Nhu Tuyết bi thương nói: “Anh đã về rồi sao, nếu anh không trở lại kịp thì hai mẹ con em đã bị Tạ Trác Quân khi dễ đến chết! Hắn thật ác độc, còn dám muốn đem cốt nhục của mình trong bụng con gái chúng ta phá bỏ, còn muốn từ hôn, con gái của chúng ta từ nhỏ tới lớn đã bao giờ phải bị nhục nhã như nào! Tạ gia bọn họ là đang coi thường bắt nạt người nhà Thượng Quan chúng ta hay sao?"

Thượng Quan Chinh nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại, lạnh mặt nhìn về phía Tạ Trác Quân: “Cậu muốn từ hôn?! Vào lúc con gái chúng tôi mang thai mà cậu lại muốn từ hôn? Cậu hủy bỏ hôn sự với con gái lớn nhà chúng tôi, tôi còn chưa nói gì, hiện tại còn dám bỏ rơi con gái út nhà tôi?"

Thượng Quan Chinh hàng năm luôn địa vị cao, trên người tự nhiên sẽ có một khí phách uy nghiêm, lúc này dùng ngữ điệu lạnh lẽo nói chuyện với Tạ Trác Quân, làm hắn có một loại cảm giác bị áp bách, hít thở không thông.

Hắn luôn luôn có chút kiêng dè Thượng Quan Chinh, giờ phút này bị ông hỏi, cả người đều có chút phát run, cảm thấy bản thân mình rất đuối lý, giống như hắn quả thật là lòng lang dạ sói.

Trong lòng bàn tay của Tạ Trác Quân tất cả đều là mồ hôi lạnh, tính tình của hắn đã bị Vương Lộ nuông chiều nuôi dưỡng nên có chút mềm, từ trước đến nay toàn gặp mạnh đều trở nên nhu nhượng yếu đuối.

Một hồi lâu, hắn mới căng da đầu nói: “Bác trai…… bác hiểu lầm, con…… Con sẽ cưới Tiểu Tuyết, sẽ không từ hôn……”

Hắn bị buộc nói ra những lời này, chỉ cảm thấy một chút hi vọng trong lòng kia lập tức liền tan biến, hắn tưởng rằng, nửa đời sau hắn có thể không cần chịu sự lừa gạt, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng!

Hắn biết từ hôn Thượng Quan Nhu Tuyết, làm cô xoá sạch đứa con trong bụng sẽ làm người khác khinh thường, nhưng hắn vẫn muốn ích kỷ mà từ hôn, ích kỷ muốn sống theo ý mình!

Thượng Quan Nhu Tuyết nghe được lời Tạ Trác Quân nói, vui vẻ lập tức từ trên mặt đất bò lên, lại một lần nữa bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôn nhu nói: “Trác Quân, em biết, lời anh vừa mới chỉ là nhất thời mà thôi, em biết anh sẽ không bỏ được em!”

Tạ Trác Quân lòng tràn đầy chua xót buồn khổ, lại căn bản không chỗ phát tiết, thân thể hắn có chút cứng đờ ôm lấy Thượng Quan Nhu Tuyết, không có cảm tình nói: “Đúng vậy, anh sẽ không bỏ em, sẽ cùng em kết hôn.”

Mọi việc đã tới mức này, đã sớm vượt khỏi sự khống chế của hắn.

Hắn căn bản là không biết Thượng Quan Nhu Tuyết mang thai khi nào, mỗi lần hắn làm đều có phương pháp an toàn tốt, cuối cùng kết quả vẫn là có con.

Hắn không biết việc này rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay vẫn là âm mưu của cô!

Nhưng mọi việc đều không quan trọng, mặc kệ có Phải Thượng Quan Nhu Tuyết cố ý có thai hay không, hắn cũng đều phải cưới cô.

Nếu cuộc hôn nhân này hắn cần phải chấp nhận, vậy thì căn bản là hắn sẽ không thoát được.

Trong lòng hắn một mảnh lạnh lẽo, cảm thấy chính bản thân mình rốt cuộc cũng vẫn là tự chui vào âm mưu tỉ mỉ của cả nhà bọn họ.

Trong lòng hắn tràn đầy suy sụp, không còn có ý trí đấu tranh.

Nhưng Dương Văn Xu căn bản là không muốn buông tha cho hắn, thấy hắn đáp ứng cưới Thượng Quan Nhu Tuyết, lập tức nói: “Hôn lễ có thể chờ một đoạn thời gian, nhưng là hai đứa phải mau đi đăng kí kết hôn! Tiểu Tuyết theo cậu lâu như vậy, bây giờ còn mang cốt nhục của Tạ gia các người, vậy thì trước tiên phati cho con bé một cái danh phận mới được! Ngay ngày mai đi đăng kí rồi lãnh giấy kết hôn!"

Bình luận

Truyện đang đọc