HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lúc Mộc Thanh cứu Triệu An An ra ngoài, biết được Lý Phi Đao chưa từng động tay động chân với cô, đã cảm thấy không đúng lắm, sau còn tưởng rằng định lực của hắn rất mạnh, không thích phụ nữ!

Hóa ra hắn đã sớm coi trọng Triệu An An!

Hừ, Lý Phi Đao là một ngọn lửa nhỏ, hắn muốn lập tức đi dập tắt!

Kế hoạch mới thực hiện được một nửa, hắn còn chưa cưới được Triệu An An đâu, Lý Phi Đao còn dính vào làm gì!

Mộc Thanh lấy số điện thoại của Lý Phi Đao từ chỗ Lý Đa, gọi điện thoại cho hắn, xác nhận vị trí, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tìm hắn, gọn gàng dứt khoát nói: “Lý Phi Đao, anh không được có ý đồ gì với An An, trước đây không được, về sau cũng vậy!”

Lý Phi Đao nghi ngờ nói: “Anh không phải đã chia tay với An An sao? An An đã nói cho tôi biết. Tôi theo đuổi An An thì liên quan gì đến anh, muốn cự tuyệt cũng do An An tự mình cự tuyệt, anh nói gì cũng vô dụng.”

Mộc Thanh nghe hắn gọi “An An” tức giận tới mức xanh mặt!

Tên của An An ai cũng có thể gọi sao?

Lý Phi Đao là một người ngoài, tại sao lại kêu thân mật như vậy làm gì!

Lúc trước Lý Phi Đao giam giữ An An, hắn không nên để ý đến sự cản trở của Lý Đa, phải hung hăng đánh Lý Phi Đao một trận!

Người này quả thật không biệt vị trí của mình ở đâu, chuyện giữa hắn và Triệu An An làm sao có thể cho người khác can thiệp vào!

Thật là, hắn lớn lên đẹp trai như vậy, Triệu An An cũng không chịu gả, Lý Phi Đao lớn lên không hề giống Tiểu Lý Phi Đao, vừa cao lại vừa khỏe, làn da là màu đồng, nhưng thật ra rất giống Trương Phi, An An khẳng định không thích hắn!

“Ai nói tôi chia tay với An An? Cô ấy chỉ nói đùa mà thôi, vậy àm anh còn tin thật! Thật là ấu trĩ!” Mộc Thanh cũng không rảnh lo phong độ gì, đỏ mặt tía tai rít gào, không ngừng trừng mắt với Lý Phi Đao.

Chỉ cần đề cập đến chuyện của Triệu An An, Mộc Thanh liền không thể khống chế được chính mình.

Ngày thường hắn đối với cài gì cúng rất thoáng, đối với danh lợi cũng chưa bao giờ cưỡng cầu, chỉ không thể chấp nhận được việc người khác có mơ ước cô gái của hắn!

Nếu không phải để ý Lý Phi Đao là người của Cảnh Dật Thần, còn phụ trách bảo vệ sự an toàn của Thượng Quan Ngưng, hắn đã sớm cho Lý Phi Đao một châm, làm hắn nửa tháng không xuống giường được!

“Còn có, tên của An An để cho anh tùy tiện gọi sao? Về sau không được gọi như vậy, chỉ có người thân mới được gọi như vậy, anh không có tư cách!”

Lý Phi Đao cũng không vui, cau mày, cơ bắp trên cánh tay đều nổi lên, giống như muốn đánh nhau: “Tôi chỉ tin lời An An nói! Khẳng định anh không đối xử tốt với cô ấy, cô ấy mới muốn chia tay với anh! Nếu đã chia tay với anh, thì nên cách xa cô ấy một chút, tôi theo đuổi cô ấy là tự do của tôi, không liên quan đến anh!”

Mộc Thanh bị hắn ta chọc cho tức giận, vậy mà còn muốn hắn cách xa An An một chút!

“Cô ấy là của tôi, tại sao lại không liên quan đến tôi! Đời này cô ấy chỉ thích một mình tôi, anh nhanh chóng hết hy vọng đi, cô ấy tuyệt đối sẽ không coi trọng anh, về sau cũng không cho anh tới làm phiền cô ấy!”

“Anh nếu vẫn còn thích An An, chúng ta cạnh tranh công bằng là được. Chẳng qua tôi cảm thấy xác suất thắng của tôi khá lớn, bởi vì An An đã không thích anh. Mà tôi chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy, anh cũng không có chút lợi thế nào.” Tính tình của Lý Phi Đao giống như rất tốt, bị Mộc Thanh chỉ vào mũi rít gào, hắn cũng không tức giận.

Cạnh tranh công bằng?

Mộc Thanh cười nhạo không thôi, ai muốn cạnh tranh công bằng với hắn!

Chuyện này không cần thương lượng, Triệu An An vĩnh viễn cũng là của một mình hắn!

Trong khoảng thời gian này chỉ vì phối hợp với Thượng Quan Ngưng muốn lừa gạt Triệu An An mà thôi, nếu không hắn làm sao có thể chia tay với cô!

Tuy rằng Mộc Thanh không lo lắng Triệu An An sẽ thích Lý Phi Đao, phương diện này hắn tuyệt đối tự tin, trên thế giới này sẽ không có người yêu Triệu An An nhiều hơn hắn, Triệu An an chính mình cũng biết, nhưng vẫn có người quấn lấy Triệu An An, sẽ làm trong lòng hắn không thoải mái.

Hắn không tùy tiện giống như Triệu An An, đối với người khác giới bên cạnh cô sẽ không ghen tuông.

Người đàn ông đã yêu sâu đậm, thật ra còn dễ ghen tuông hơn phụ nữ.

Mộc Thanh tranh chấp với Lý Phi Đao một hồi lâu, kết quả không ai phục ai, hai người đều cho là mình thắng, cuối cùng tan rã trong không vui.

Trịnh Kinh theo Triệu An An một ngày, buổi tối đưa cô về Triệu gia, được Triệu lão thái thái nhiệt tình đón tiếp.

Triệu An An bởi vì sợ hãi hôm nay đi xem mắt với Du Mặc xong lại xảy ra rất nhiều vấn đề, tỷ như cướp bóc, bị lão thái thái biết, bởi vậy cực kì ngoan ngoãn, hơn nữa gắt gao túm lấy quần áo của Trịnh Kinh không buông tay, sợ hắn đi về rồi, mình sẽ bị bà ngoại hung hăng đánh một trận.

Kết quả bà ngoại giống như chỉ quan tâm Trịnh Kinh, không chỉ giữ hắn ở lại ăn cơm chiều, hơn nữa còn hỏi thăm mười tám đời nhà Trịnh Kinh, trong một buổi tối đã biết rõ cả nhà Trịnh Kinh.

Trong ấn tương của Triệu An An, bà ngoại không hề quen biết Trịnh Kinh, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt.

Nhưng mà Triệu lão thái thái đã sớm gặp Trịnh Kinh ở chỗ Thượng Quan Ngưng, hơn nữa còn ăn một bữa cơm, tuy rằng không phải rất quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối không xa lạ.

Hai người ở đàng kia nói chuyện khí thế ngất trời, chẳng qua để mê hoặc Triệu An An mà thôi.

Triệu An An thừa dịp hai người nói chuyện hưng phấn, vụng trộm quay về phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại, yên tâm đi tìm Chu Công.

Ngày hôm sau, cô ngủ tới khi mặt trời lên cao, lại bị tiếng chuông di động đánh thức.

Triệu An An cực kì chán ghét có người quấy rầy giấc ngủ của cô, cũng không thèm nhìn tới nhắm mắt lại tắt điện thoại đi.

Cho đến khi người hầu lên gõ cửa không ngừng, Triệu An An mới không tình nguyện từ trong giấc ngủ tình lại.

“Đừng gõ, tôi muốn ngủ!”

Dì Tiền nghe được giọng nói của cô, lập tức nôn nóng nói: “Tiểu thư, cô phải đến trường! Vừa nãy Cảnh thiếu gia gọi điện tới, nói hôm nay là ngày đầu tiên cô đến nhận chức, cần phải đến sớm một chút a! Nghe nói còn phải thuyết trình đó……”

Dì Tiền còn chưa nói xong, liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một tiếng thét chói tai.

“A! A a!” Cơn buồn ngủ của Triệu An An biến mất không thấy bóng dáng!

Má ơi! Hôm nay cô nhậm chức làm hiệu trưởng trường đại học X, vậy mà cô lại hoàn toàn quên mất!

Trời ơi, nếu cô cứ thế mà quên, trễ hẹn với toàn bộ giáo sư và học sinh, anh họ có giận dữ đánh chết cô không!

Triệu An An lấy vận tốc ánh sáng rời giường, mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, sau đó cơm cũng chưa ăn, cô mặc bộ quần áo mà dì Tiền đã chuẩn bị sẵn, cũng mặc kệ đây là bộ váy ngắn, ngồi lên chiếc Rolls-Royce mà Triệu gia chuẩn bị cho cô, đi thẳng đến đại học X.

Nhưng mà chờ tới khi cô đi đến trường học, còn yêu cầu cô hôm nay phải diễn thuyết trước mọi người! Hôm qua cô đã quên toàn bộ chuyện này, căn bản không chuẩn bị văn bản diễn thuyết!

Có văn bản thì cô sẽ dũng cảm đối mặt với mọi người đọc cho xong, không có văn bản thì đầu óc cô sẽ trống rỗng không biết nói gì!

Xong đời, cái này chết chắc rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc