HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nhưng mà nơi này có không ít người vây xem, Mạc Lan không thể làm như vậy.

Bà vẫn có một ít lý trí, biết không thể làm trò trước mặt người khác để con trai mất hết mặt mũi.

Mạc Lan nhìn Cảnh Trung Tu nghiến răng nghiến lợi, Cảnh Trung Tu thấy trong lòng bà cũng không có bao nhiêu tình thân.

“Nếu không muốn tự mình đi ra ngoài, con liền tìm người đuổi hắn ra ngoài. Ngài không để ý đến mặt mũi của Cảnh gia, con cũng không cần kiêng dè gì cả, cùng lắm thì, con đến nhận lỗi với ba, làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến Cảnh gia mất hết mặt mũi, con cũng nên chịu phạt.”

Cảnh Trung Tu nói, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên đã thu bớt sự phóng túng, giọng lạnh băng nói: “Chẳng qua, chỉ là một người ngoài lại quấy rối đêm trước đám cưới của người thừa kế Cảnh gia, khả năng còn sống không lớn. Thật sự xác định muốn ở chỗ này náo loạn hay sao?”

Cảnh Dật Nhiên bị Cảnh Trung Tu nhìn chằm chằm đến lông tơ cả người dựng thẳng lên!

Hắn ta biết, hiện tại Cảnh Trung Tu tuyệt đối không phải hù dọa hắn ta, một khi ông đã muốn giết người, mình thật sự sẽ mất mạng!

Sau lưng Cảnh Dật Nhiên nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, nhưng không chờ hắn ta có phản ứng, Mạc Lan lại lập tức nổi giận.

“Hổ dữ không ăn thịt con! Con sao lại nhẫn tâm như vậy, A Nhiên là con trai con! Kể cả nó đã làm sai, con chậm rãi dạy dỗ nó là được, từ nhỏ đến lớn, nó đều do mẹ nuôi, con đã khi nào dậy dỗ nó chứ! Con nếu đối xử với nó như A Thần, dạy dỗ thật tốt, nó nhất định không kém A Thần!”

“Có lẽ ngài đã quên, con còn độc ác hơn hổ.” Cảnh Trung Tu không dao động, nhàn nhạt nói: “Người chết trên tay con rất nhiều, thêm một người cũng không đáng kể. Hơn nữa, con chưa bao giờ coi nó là con trai con, con chỉ có một mình Cảnh Dật Thần là con trai, người trước mắt này không liên quan đến con.”

Nếu Cảnh Dật Nhiên không làm việc có lỗi với Cảnh gia, Cảnh Trung Tu sẽ bảo vệ hắn ta cả đời.

Trước kia mặc kệ Cảnh Dật Nhiên làm gì Cảnh Trung Tu đều có thể tha thứ cho hắn ta, thậm chí hắn ta cùng Cảnh Dật Thần đấu đến anh chết tôi sống, Cảnh Trung Tu cũng không bất công, ngược lại chỉ có Cảnh Dật Thần dùng thủ đoạn thái quá, sẽ phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.

Cảnh Dật Thần lớn như vậy, không biết bị đánh bao nhiêu lần, Cảnh Dật Nhiên đâu? Cảnh Trung Tu chưa bao giờ ra tay đánh hắn ta.

Nhưng Cảnh Dật Nhiên hiện giờ đã hoàn toàn biến chất! Hắn ta không chỉ liều mạng tiêu xài tài sản của Cảnh gia, hơn nữa còn hợp tác với người ngoài, đào khoét công ty của nhà mình, muốn hủy diệt Cảnh gia.

Đối mặt với kẻ thù của Cảnh gia, Cảnh Trung Tu còn do dự cái gì, Cảnh Dật Nhiên chết đi, Cảnh gia mới có thể càng vững chắc!

Cảnh Dật Nhiên nghe thấy Cảnh Trung Tu đối với mình không có chút tình cảm ba con nào, ngay cả việc muốn mạng hắn ta cũng có thể nói ra bình tĩnh như vậy, trong lòng trừ bỏ sự lạnh lùng còn lại đều là oán giận.

Hắn ta không thấy mình đã làm sai cái gì, chỉ cảm thấy Cảnh Trung Tu quá bất công!

Sở dĩ hắn ta đáp ứng đưa cổ phần Cảnh gia cho Quý Bác, là để đề phòng Cảnh gia thu hồi cổ phần của hắn ta!

Cho Quý gia, xem các người lấy về kiểu gì!

Cổ phần trị giá mấy trăm triệu, đặt ở bên người căn bản là không an toàn, từ lúc lấy được cổ phần, Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn lo lắng bị Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Dật Thần cướp lại, sau đó mới theo đề nghị của Dương Mộc Yên, đem cổ phần của Cảnh Thịnh đổi lấy cố phần của Quý thị.

Hắn ta đã cùng Quý Bác đạt thành hiệp nghị, về sau khi hắn ta đã chiếm được toàn bộ tập đoàn Cảnh Thịnh, cổ phần của hai nhà sẽ trả lại cho nhau.

Kể từ đó, hắn ta cùng Quý Bác sẽ ở trên một chiếc thuyền, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, như thế mới có thể cùng có lợi.

Hiện tại Cảnh Dật Nhiên nghe Cảnh Trung Tu nói, chỉ cảm thấy cách làm của mình cực kì sáng suốt, ít nhiều Dương Mộc Yên cũng nghĩ ra một biện pháp rất hay, nếu không, một ngày nào đó trở mặt với Cảnh Trung Tu, một chút cổ phần đó sẽ bị thu hồi mất!

Mà hiện tại, những cổ phần đó chỉ có hắn mới có thể lấy lại được, kể cả Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần muốn giết hắn ta, cũng phải cân nhắc thật tốt!

Nháy mắt trong lòng Cảnh Dật Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Thần đang đi nhanh về phía này, người trên hành lang cũng nhanh chóng nhường đường cho hắn.

Trên người Cảnh Dật Thần mang theo khí thế cường đại, tất cả khách khứa đối với hắn cũng rất cung kính, nhìn thấy cảnh này khiến mắt Cảnh Dật Nhiên đỏ lên.

Trước nay hắn ta đều không nhận được sự đãi ngộ như vậy!

Bởi vì hắn ta không phải người thừa kế Cảnh gia, tất cả các nghiệp vụ của Cảnh gia đều không cho phép hắn ta tiếp xúc, người khác dù biết hắn ta là nhị thiếu gia Cảnh gia, cũng chỉ giáp mặt cung kính, sau lưng lại cười nhạo hắn ta, nói hắn ta là người ăn chơi trác táng!

Chẳng qua, Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, sự tức giận trong lòng hắn ta rất nhanh liền biến mất, thay thế là sự đắc ý cùng trào phúng.

Cảnh Dật Thần ra đây, con cá đã cắn câu!

Thiên tài cái gì, người thừa kế Cảnh gia lợi hại nhất cái gì, thực lực mạnh mẽ cái, cũng chỉ có như vậy!

Cảnh Dật Thần vừa lại gần, liền nhìn thấy khóe môi Cảnh Dật Nhiên hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười phóng túng, nụ cười kia, tràn ngập khiêu khích cùng trào phúng, làm Cảnh Dật Thần không khỏi nhíu mày.

Nhưng mà nụ cười khiêu khích kia của Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền biến mất không thấy, ngược lại cung kính gọi một tiếng “Anh”, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: “Em tới tham gia hôn lễ của anh, đây là lễ vật tặng anh và chị dâu.”

Hắn ta nói xong liền từ trong túi xách lấy ra một hộp nhung xinh đẹp đưa qua.

Cảnh Dật Thần không nhận.

Không có người nào hiểu rõ Cảnh Dật là dạng người gì hơn hắn, đối thủ thường là người hiểu rõ lẫn nhau.

Hôm nay Cảnh Dật Nhiên tới đây, rõ ràng là để khiêu khích.

Trách không được gần đây hắn ta thành thật như vậy, hóa ra là chờ tới lúc này!

Hôm nay bảo vệ ở khách sạn đã đạt đến mức cao nhất, Cảnh Dật Nhiên muốn tìm người náo loạn cũng không dễ dàng, cho nên hắn ta liền tự mình ra trận sao?

“Cậu đem cổ phần Cảnh Thịnh trả lại, chẳng những có thể để cậu tham gia toàn bộ hành trình hôn lễ, hơn nữa còn có thể khôi phục thân phận của cậu ở Cảnh gia. Đây mới là lễ vật tốt nhất, cậu không phải một chút thánh ý cũng không có đi?”

Lời của Cảnh Dật Thần làm ba người đều sửng sốt.

Cảnh Dật Nhiên không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, vốn dĩ tình thế rất có lợi đối với hắn, lập tức bị Cảnh Dật Thần vặn ngược lại.

“Đó vốn dĩ là đồ của Cảnh gia, chỉ muốn cậu đựa lại mà thôi, đây là cách tốt nhất để cậu biểu hiện lòng trung thành.”

Giọng Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, trầm thấp, dễ nghe, nhưng lại cực kì sắc bén, hùng hổ doạ người, hắn quay đầu nhìn về phía Mạc Lan, bỗng nhiên nói: “Bà nội, ngài nói đi?”

Mạc Lan vốn dĩ có chút sững sờ, hiện tại bị hắn hỏi như vậy, không khỏi nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên, nhíu mày nói: “A Nhiên, cháu có thể lấy lại cổ phần của nhà chúng ta sao?”

Khóe môi Cảnh Dật Thần lộ ra một nụ cười lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, thấy hắn ta không nói lời nào, lại nhàn nhạt nói: “Cậu không phải đang cầm 20% cổ phần của tập đoàn Quý thị sao? Nếu không lấy lại cổ phần của Cảnh Thịnh được, giao ra cổ phần của Quý thị cũng được. Hai thứ này cũng không khác biệt bao nhiêu, cậu trả thứ nào cũng giống nhau.”

Bình luận

Truyện đang đọc