HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng căn bản là không nghĩ tới việc dây dưa nói thêm với Tạ Trác Quân thêm cái gì, càng không nghĩ cùng hắn đôi co.

Nhưng người này luôn có bản lĩnh làm người khác tức chết.

Thượng Quan Ngưng hít sâu hai lần, sau đó mới làm cho tâm tình thêm vững vàng, sắc mặt đạm nhiên nói: “Thứ nhất, đây là công ty tôi, tôi là chủ, muốn sa thải ai cũng được, anh không có bất luận cái tư cách gì để tới khoa tay múa chân ở đây cả.”

“Thứ hai. khai trừ hắn không phải bởi vì anh, Tạ Trác Quân anh không có ảnh hưởng lớn với tôi như vậy, tôi sẽ không bởi vì người như anh mà sa thải bất luận công nhân nào, tôi sa thải hắn là bởi vì hắn lừa trên gạt dưới, nói dối đơn đặt hàng, trong mắt không có sếp, tôi cũng không dám giữ lại!”

“Thứ ba, anh trượng nghĩa như vậy, có bản lĩnh thì anh đem hắn về công ty Tạ gia các người đi, tới nơi này lải nhải với tôi làm cái gì, nếu như hắn ta tốt thật, vậy sao anh không mau chóng chiêu mộ anh ta đi, cho anh ta đến cô ty mua sắm của các người làm."

Giọng nói Thượng Quan Ngưng không lớn, nhưng lại đủ để chấn động đến Tạ Trác Quân, làm cả người hắn đều có chút phát run.

Thượng Quan Ngưng mỗi một câu đều trật tự rõ ràng, thẳng chỉ yếu hại, cô đã giải thích vô cùng rõ ràng. Chuyện này, nói chung cũng là do nhân phẩm, công ty không thể chứa chấp người như vậy!

Nhưng Tạ gia căn bản là không có năng lực mời La Nhung, La Nhung lương tháng ở đây là một vạn, lại còn có có các loại trợ cấp, lập ngữ khoa học kỹ thuật còn cung cấp cho hắn xe, được ở khách sạn, đây đều là những việc Tạ gia không có cách nào làm được.

La Nhung trước kia cũng không có vấn đề, chỉ là vì giúp hắn mà bị Thượng Quan Ngưng sa thải rồi, mặc kệ rốt cuộc là bởi vì cái gì, tóm lại nguyên nhân cũng là do hắn.

Tạ Trác Quân chỉ muốn để La Nhung có thể tiếp tục đi làm ở lập ngữ khoa học kỹ thuật, nếu không quả thật rất có lỗi với anh em tốt của hắn!

Hắn cảm thấy, Thượng Quan Ngưng sẽ cho hắn chút mặt mũi, cô luôn luôn mềm lòng, không đành lòng nhìn người khác rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thống khổ,khổ sở.

Nghĩ đến đây, Tạ Trác Quân ngữ khí mềm xuống dưới.

“Nhân phẩm của La Nhung quả thật không có vấn đề, là do tôi năn nỉ rât lâu nên cậu ấy mới đáp ứng giúp tôi, nếu cô la chủ của lập ngữ khoa học kỹ thuật, chỉ một người mà thôi, công ty cũng không phải thiếu tiền, cô hãy cho cậu ta một con đường sống đi?”

Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tạ Trác Quân hôm nay tìm cô là vì việc của La Nhung, việc này cô cũng không quan tâm, hiện tại cô lãng phí thời gian bởi vì La Nhung và Tạ Trác Quân, cô thật sự không vui!

“Tôi nói lại lần nữa, La Nhung tôi sẽ không nhận nữa, anh từ bỏ đi! Hiện tại anh mau chóng cút đi, đừng đến nữa!”

Thượng Quan Ngưng nói xong, liền trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại Tạ Trác Quân ngồi ở chỗ kia trợn mắt há hốc mồm.

Nghe được hai chữ "cút đi" trong mồm Thượng Quan Ngưng, Tạ Trác Quân không thể không khiếp sợ.

Cô là người từ trước tới nay đều không nói lời thô tục, phải là chán ghét hắn tới mức nào, mới có thể dùng từ thô tục như vậy!

Tạ Trác Quân còn chưa hồi phục tinh thần lại, liền thấy cửa lại bị mở ra, hắn mong đợi ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện người đi vào là một cô gái như loli cầm một cây kẹp siêu to.

Cô gái loli nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, mới dùng giọng nói giòn tan hỏi: “Anh là họ Tạ sao?”

Tạ Trác Quân theo bản năng gật đầu: “Là, tôi họ Tạ.”

Cô gái loli nhẹ nhàng thở ra: “Ác, cuối cùng cũng tìm được anh, anh hai Cảnh nói, kêu tôi đem anh ném văng ra, tôi mà ném, anh không được kêu đau nga!”

Tạ Trác Quân trừng lớn đôi mắt, đầu óc của cô gái này không phải là bị bệnh đi? Nói những lời không có giới hạn như vậy.

Nếu Tiểu Lộc biết giờ phút này Tạ Trác Quân đang nghĩ gì, cô nhất định sẽ đặc biệt nghiêm túc gật đầu nói: đầu óc tôi quả thật là có bệnh a!

Bất quá, cô không biết, cho nên……

Miệng cô gắt gao cắn kẹo que siêu lớn của mình, sau đó hơi chút dùng một chút lực, liền trực tiếp đem Tạ Trác Quân cao lớn vác trên vai.

Bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, sau đó liền để Tạ Trác Quân kinh hãi muốn chết, đem hắn ném từ cửa sổ lầu ba xuống!

Tạ Trác Quân quả thật là hồn tiêu phách tán!

Đây chính là tầng ba! Tầng ba!

Rơi xuống đất chỉ giằng co một giây đồng hồ, sau đó liền nghe được “Phanh” một tiếng vang lớn, Tạ đại công tử rơi xuống một chiếc xa rác.

Xe rác vừa mới thu xong rách rưởi của tập đoàn Cảnh Thịnh, tài xế nghe được động tĩnh quay đầu nhìn liếc mắt một cái, rồi lại tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm lẩm một câu: “Xe rác, chỉ chở rác rưởi, không ai hứng thua với xe rác này cả."

Hắn nói xong, liền lái xe, đi thẳng đến bãi rác ngoại ô.

Tới bãi rác, tài xế thành thạo đem một xe rác trút xuống số lượng cực kỳ đồ sộ, chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ, sau đó thì đi ngay.

Đáng thương hôm nay Tạ đại công tử hôm nay cố ý thay một thân tây trang mới tinh xa hoa, đến khi hắn mặt mũi bầm dập bò từ một đống rác rưởi ra, trên trời đã nhìn không ra một tia ánh sáng nào, liền ngủ luôn ở bãi rác.

……

Ở phòng khách, Thượng Quan Ngưng ngồi bên cạnh Cảnh Dật Thần rõ ràng đang lo lắng, ngồi đối diện bọn họ là Mộc Thanh, giờ cậu còn lo lắng sốt ruột hơn cả Mộc Thanh, bên người Mộc Thanh là Trịnh Kinh thoạt nhìn rất là mỏi mệt.

Đã liên tục tìm Triệu An An mấy ngày rồi, nhưng vẫn như cũ không tìm được tí bóng dáng nào.

Thành phố A và cả Anh quốc, dùng lượng lớn nhân lực đi tìm, chỗ nào cũng lục qua một lần,Trịnh Kinh đưa Mộc Thanh tới các nơi Triệu An An có khả năng đến, nhưng tất cả lại không thu hoạch được gì.

“Cảnh thiếu, Triệu An An chắc là không có ở thành phố A, nếu không người của chúng ta đã có thể tìm được cô ấy,....trừ khi...."

Trịnh Kinh mấy ngày nay chạy đi,chạy lại liên tục, tựa như không chút nào lơ là việc tìm người, thế cho nên giọng nói hắn hơi có chút khàn khàn.

Người không biết, chỉ sợ sẽ cho rằng Trịnh Kinh mới là bạn trai của Triệu An An.

Trịnh Kinh nói được một nửa, nhìn thoáng qua tơ máu trong ánh mắt Mộc Thanh, câu nói kế tiếp lại không đành lòng nói tiếp.

Thượng Quan Ngưng lại rất nóng vội, cô sợ Triệu An An ở một mình sảy ra việc gì ngoài ý muốn, vội la lên: “Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi An An bị người khác bắt đi rồi.”

Trả lời Thượng Quan Ngưng, là âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Cảnh Dật Thần.

Anh sẽ không quản đến việc cảm tình vào cuộc sống của Triệu An An, sẽ không quản công việc của Triệu An An như thế nào, nhưng nếu có người dám uy hiếp đến tianh mạng của Triệu An An, thì anh nhất định sẽ dùng hết toàn bộ sức lực, làm những người tổn thương An An không được sống lâu!

Thượng Quan Ngưng nghe xong, càng sốt ruột.

Mộc Thanh tuy rằng vẫn vững vàng như cũ ngồi ở chỗ kia, bàn tay cũng đã gắt gao nắm lên, móng tay ghim thật sâu tới thịt trong lòng bàn tay, nhưng cậu căn bàn lại không có cảm thấy được bất kì sự đau đớn gì.

Giờ phút này, sự đau lòng đã lan tràn tới rồi toàn thân hắn, thế cho nên những việc đau đớn cậu chỉ có thể chết lặng.

Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, việc này chỉ là suy đoán, chúng ta người đã điều tra hết thành phố A, An An chắc là không bị bắt đi đâu. Công việc tìm kiếm bên Anh quốc vẫn còn tiếp tục, khả năng con bé đang ở Anh quốc lớn hơn một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc