HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Sáu người tắm rửa xong, thay áo quần người giúp việc đã chuẩn bị từ trước, sau đó tụ tập với nhau đánh bài đến nửa đêm mới đi ngủ.

Chỉ có điều, khi đi ngủ bọn họ đã có một cuộc tranh cãi.

Tất nhiên, cặp đôi Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng thì không xảy ra tranh chấp gì, đương nhiên bọn họ sẽ không tách ra ngủ, nhưng Triệu An An lại nhất quyết phải ngủ với Trịnh Luân, tuy rằng Trịnh Luân không thích ngủ chung với người khác, nhưng cô ấy lại thích cá tính sang sảng hướng ngoại của Triệu An An, nếu như cùng ngủ với Triệu An An, cô cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy đã đồng ý.

Cũng đúng lúc ở nơi lạ lẫm cô không dám ngủ một mình, bên cạnh có người quen, khiến cô cảm thấy rất an tâm.

Vấn đề là, Mộc Thanh kiên quyết không đồng ý.

Một phút đồng hồ cậu ta cũng không muốn tách khỏi Triệu An An, tối nay tách ra một đêm, ai biết nửa đêm Triệu An An có bỏ chạy hay không!

Muốn cô phải ở bên cạnh cậu, cậu mới yên tâm.

Trịnh Kinh và Mộc Thanh thì quen còn hơn cả quen, cũng rất quen với Triệu An An, đối với chuyện của hai người kia cậu ta biết rất rõ ràng, bởi vậy nhìn thấy Mộc Thanh ôm chặt Triệu An An, kéo cô ấy về phòng của cậu ta, Trịnh Kinh nhanh chóng đưa em gái mình rời khỏi đó.

“Anh, em... sợ phải ngủ một mình, anh có thể... chờ em ngủ rồi anh mới đi?”

Trong phòng Trịnh Luân, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ mới tinh được người giúp việc chuẩn bị từ trước, ôm chăn nằm ở trên giường, nhỏ nhẹ thút thít.

Cô biết muốn Trịnh Kinh trông cô ngủ một đêm là không có khả năng, kể từ khi trưởng thành, bọn họ đã ngủ riêng, vì vậy nếu gạt bỏ chuyện đó qua một bên, cô chỉ nói Trịnh Kinh canh chừng cho cô ngủ trong một lát.

Sau một lúc nội tâm giãy giụa, Trịnh Kinh nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn cầu xin của em gái không ngừng nhìn cậu ta, cậu ta gần như không thể nhẫn tâm mặc kệ cô.

“Được, anh nhìn em ngủ một lát, chờ em ngủ anh sẽ đi.”

Trong âm thanh Trịnh Kinh lộ ra sủng nịnh, cậu ta muốn vươn tay vuốt ve làn da trắng tinh mềm mại của em gái, nhưng mạnh mẽ nhịn xuống.

Trịnh Luân không chú ý lắm đến hành động lén lút của anh trai, cô thấy anh trai đồng ý trông chừng cô ngủ, rất vui vẻ, cả người toát ra thần thái khác biệt, thoạt nhìn càng thêm dịu dàng động lòng người.

Trịnh Kinh đè nén nội tâm đang mãnh liệt trỗi dậy của mình, rút bàn tay được Trịnh Luân nắm, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngủ đi, anh ở cạnh đây, đừng sợ.”

Trịnh Luân gật đầu, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh trai bao phủ toàn bộ căn phòng, khóe môi mang theo ý cười nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hô hấp Trịnh Luân dần đều, cũng không hề xoay người, ngủ thiếp đi.

Trịnh Kinh nhìn em gái đã ngủ say, cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo mà mình vẫn luôn thấy, giống như muốn khắc sau dáng vẻ này của cô vào trong lòng.

Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng vén những sợi tóc nằm rải rác trên mặt cô ra sau tai, cánh môi mỏng khẽ đặt lên bờ má trắng của cô một nụ hôn, sau đó dùng âm thanh cực thấp nơi: “Ngủ ngon, Thất Thất.”

Trịnh Luân sợ tối, cho nên Trịnh Kinh không tắt đi đèn ngủ trên đầu giường, cái nhìn thoáng thật sâu lướt qua em gái, không hề do dự xoay người, mở cửa, đi ra ngoài.

Em gái là người có kinh nghiệm sống rất ít ỏi, cho dù có tình cảm khác thường với cậu ta thì cũng như bình thường, nhưng cậu ta là một người đàn ông lõi đời kinh nghiệm sống phong phú, là một cảnh sát có tiếng trong nước, cậu ta không thể có tình cảm khác với em gái mình, tuyệt đối không thể!

Nhưng, một người chưa từng biết sợ hãi, lần đầu tiên trong đời tự hỏi mình, cậu ta thật sự chỉ xem Trịnh Luân là em gái sao?

Trịnh Kinh vừa đi, lẽ ra nên ngủ say nhưng Trịnh Luân đột nhiên mở mắt.

Trên má, tựa như còn đọng lại hơi thở ấm áp và dễ ngửi của anh trai, khiến tim cô bỗng nhiên đập nhanh!

Đôi mắt cô tràn ra giọt khóc trong suốt, anh trai gọi cô “Thất Thất!” vừa rồi anh ấy không gọi “Luân Luân!”

Bởi vì, tên thật của cô không phải Trịnh Luân, mà là Thất Thất!

Có phải, trong lòng anh trai cũng có cô?

Trong phòng Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, hai người ôm nhau ngủ, ánh trăng bò qua cửa sổ, phủ trọn toàn bộ phòng ngủ, yên tĩnh và xinh đẹp.

Thượng Quan Ngưng ở trong lòng Cảnh Dật Thần di chuyển, tìm một tư thế thoải mái xong, sau đó ôm lấy vòng eo dày rộng của anh, giọng nói hạnh phúc: “Tại sao em cảm thấy muốn kết hôn với anh, nhưng lại có chút khẩn trương và hưng phấn nhỉ? Thật kì lạ, rõ ràng là chúng ta đã kết hôn mà!”

Tâm trạng Cảnh Dật Thần vui vẻ, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán vợ, thì thầm: “Anh cũng có cảm giác này, cảm thấy bây giờ mới thật sự cưới em, sợ hôn lễ sẽ xảy ra sai sót nhỏ, không ngừng kiểm tra các công việc có làm tốt không.”

“Không sao đâu, không cần lo lắng, dù sao cũng đã gã cho anh, hôn lễ có kết thúc như thế nào em vẫn là vợ anh, và anh vẫn là chồng em, chỉ có điều nếu làm không tốt, thì Cảnh gia sẽ tốn một chút thời gian giải quyết thôi, không có gì to tát!”

“Vợ của anh, em chắc chắn đang an ủi anh?”

Thượng Quan Ngưng nghe vậy, nằm úp trong ngực anh cười mộ hồi lâu, mơi nói: “Lẽ nào còn không phải, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.”

“Không hề, là em đang cầm dao đâm vào tim anh, em sờ đi, rất lạnh nè.” Cảnh Dật Thần nói xong, nắm tay Thượng Quan Ngưng sờ lên ngực trái của mình.

Thượng Quan Ngưng muốn rút tay về, lại chả thành công, hiện tại lá gan cô đã lớn không ít, không thèm rút tay về nữa, bất chấp sờ tới sờ lui trên ngực Cảnh Dật Thần, chọc trái tim Cảnh Dật Thần phi nhanh như ngựa.

“Ông nội để chúng ta tự chọn ngày tốt sao?”

“Không, lão gia tử còn đang suy nghĩ, nói muốn qua mấy ngày nữa mới có thể tính ra ngày tốt nhất. Làm sao, vợ, em nôn nóng muốn cưới anh vậy sao?”

“Đúng rồi, em thật sự sốt ruột nhé, nhưng kiểu như còn có người nôn nóng hơn em đấy, còn cứng rắn buộc em đi Cục Dân Chính lãnh chứng, khi đó em còn không biết tên của kẻ xấu kia, anh nói xem là em nôn nóng hay là kẻ đó nôn nóng?”

Cảnh Dật Thần bật cười, anh ôm chặt Thượng Quan Ngưng vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Ừm, là anh nôn nóng, được không?”

Anh đưa tay véo chiếc mũi thanh tú cao thẳng của cô, “Thật hẹp hòi, còn thù dai đến giờ.”

...

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng vừa mở mắt, bỗng thấy bản thân không phải đang ngủ trong căn phòng tối hôm qua, mà là trong chiếc phi cơ đang bay cao trên bầu trời.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Đã tỉnh?”

Thượng Quan Ngưng đứng dậy, đôi mắt buồn ngủ có chút mông lung ôm cổ Cảnh Dật Thần, sau đó thuận thế dựa luôn trong ngực anh: “Chúng ta đi đâu đây? Sao em không biết mình lên máy bay khi nào?”

“Đi Pháp.” Cảnh Dật Thần duỗi tay giúp cô chỉnh lại sợi tóc chạy loạn, ôm cả người cô, đặt cằm lên chiếc trán trơn láng của cô, nhàn nhạt nói: “Em ngủ ngon như vậy, anh không muốn đáng thức em, trực tiếp bế em lên máy bay. Không sợ anh đưa em đi bán?”

Bình luận

Truyện đang đọc