HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Có những lời đó của Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần có thể yên tâm đi sắp xếp, thật tình từ lâu anh đã muốn loại bỏ chức Phó thị trưởng ở Thượng Quan Chinh, bởi vì ông ta có được quyền lục ở vị trí cao như vậy, sẽ đem đến cho anh và Thượng Quan Ngưng nhiều phiền toái, đặc biệt Thượng Quan Ngưng là con gái ông ta, ông ta sẽ không chút khách khí mà lợi dụng.

Trước tiên có thể giải quyết Thượng Quan Chinh, đã xóa đi rất nhiều rắt nhiều rắc rối phía sau.

...

Bên trong màn đêm đen đặc yên tĩnh, vốn dĩ Thượng Quan Chinh đang ngủ say bỗng nhiên cảm thấy cả người có chút rét run, ông ta vừa mở mắt ra nhìn thấy, cửa sổ phòng ngủ không biết từ khi nào đã bị mở ra.

“Đêm nay gió lớn như vậy sao?” Ông ta buồn ngủ trong lòng bực bội rủa thầm một câu, duỗi cánh tay đẩy đẩy vợ đang ngủ như lợn chết nằm bên cạnh, nhưng bà ta không hề có một chút phản ứng, đành phải tức giận bước xuống giường đi đến cửa sổ đóng lại.

Sau lưng ông ta vang lên một âm thanh lạnh lẽo, Thượng Quan Chinh sợ đến mức mông cũng muốn rớt xuống đất!

“Cuối cùng Thượng Quan thị trưởng cũng tỉnh dậy, nếu không tỉnh, tôi cũng chỉ có thể dùng dao.”

Thượng Quan Chinh quay lại nhìn, không biết trên chiếc ghế trong phòng ngủ từ khi nào có một người đàn ông ngồi lên, mà bên cạnh còn có một người đàn ông nữa cao lớn đang đứng trên tay cầm một con dao, hai người đàn ông ẩn mình trong đêm tối như mực phủ, chỉ lặng lẽ, nhưng toàn thân toát ra lạnh lẽo rét run, giống như thần chết bước ra từ cổng địa ngục, thật sự đáng sợ!

Mặc dù bóng đêm dày đặc, mặc dù thị lực ông ta không được tốt, nhưng Thượng Quan Chinh liếc mắt một cái là biết được người đến, ông ta hoảng hốt hô lên: “Cảnh Dật Thần, sao cậu lại ở đây? Cậu... cậu muốn làm gì?!”

“Yên tâm đi, nhờ phúc A Ngưng, tôi sẽ không giết chết ông, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với ông vài câu, chiếc ghế Thị trưởng thành phố A, ông không thể ngồi nữa rồi, tốt hơn nên chủ động từ chức trước đi! Đến Quý Mẫn Du cũng ảo não rời đi, ông còn muốn cứng cổ hơn bà ta? Ồ, hay là... ông cảm thấy bản thân ông có thế lực mạnh hơn tôi?” Âm thanh Cảnh Dật Thần lạnh băng, những câu nói đều hoàn toàn uy hiếp Thượng Quan Chinh.

Vì thế, Thượng Quan Chinh nghe anh nói xong, ngay lập tức ngồi một cục trên sàn nhà, bởi vì ông ta đã sợ đến độ không còn sức đứng.

Ông ta biết, Cảnh Dật Thần gần như là người không thể đối phó, ông ta mới vừa lên làm Thị trưởng, anh đã tìm đến cửa!

Lẽ nào ông ta chỉ được vui vẻ có mấy ngày, ước mơ tha thiết được làm Thị trưởng của ông ta chỉ có thể thành hiện thực có mấy ngày đã phải rời xa hay sao?!

Điều này khác nào muốn lấy mạng ông ta! Ông ta tình nguyện chết, cũng không muốn vứt bỏ vị trí Thị trưởng!

“Tôi sẽ không từ chức, tôi là Thị trưởng, cậu đe dọa tôi cũng vô dụng, tôi tuyệt đối không từ chức! Cậu không có khả năng một tay che trời cả thành phố A, chỉ với tội danh cậu tối nay đột nhập vào nhà riêng của Thị trưởng, ngay ngày mai tôi đã có thể khiến cục cảnh sát đến Cảnh gia bắt cậu!”

Thượng Quan Chinh miệng hùm gan sứa nói, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ông ta không hề tin vào lời nói không cần mạng ông của Cảnh Dật Thần. Mười năm trước, thời điểm ông ta còn chưa lên làm Phó thị trưởng, danh tiếng Cảnh Dật Thần đã được mọi người ca tụng như thánh thần, anh tàn khốc tắm máu toàn bộ ***, tàn nhẫn đến mức chỉ cần nhắc đến đã dọa trẻ con khóc!

Gương mặt đẹp đẽ hoàn mỹ của anh chìm trong bóng tối, cả người toát ra khí chất vương giả ung dung ngồi trên ghế, ngay cả giọng nói cũng có một sức mạnh khiến người khác đầu hàng: “Tôi không đến để thỏa luận với ông, mà là thông báo cho ông. Ông có thể thử, có thể chỉ huy lực lượng cục cảnh sát của thành phố A hay không. Đừng nghĩ rằng có Cảnh Dật Nhiên làm chỗ dựa, cậu ta chỉ có thể chôn ông vào mộ phần mà thôi! Tôi chỉ cảnh cáo một lần, không có lần sau!”

Cảnh Dật Thần hiển nhiên rõ một người ham mê quyền lực như Thượng Quan Chinh chắc chắn sẽ không có khả năng dễ dàng từ bỏ vị trí Thị trưởng, anh dùng âm thanh lạnh lẽo nói với A Hổ đứng bên cạnh trên tay cầm con dao lóe sáng trong đêm tối đang thưởng thức chuyện nói: “Đưa cho ông ta, để cho ông ta chết đi hy vọng.”

A Hổ móc từ trong túi áo ngực một quyển sổ nhỏ, ném đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh nói: “Thị trưởng nên ngoan ngoãn nghe lời Thiếu gia của tôi đi, nếu không đợi đến khi cuốn sổ nhỏ này được giao đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chỉ sợ người lần sau đến không phải là thiếu gia mà là người của văn phòng chống tham nhũng! Ngài số tuổi cũng không còn nhỏ, lúc này mà vào tù, e rằng nếm không hết khổ.”

Ngón tay Thượng Quan Chinh run run nhặt quyển sổ lên, dùng ánh đèn màn hình di động chiếu sáng, từng chút một nhìn xuống.

Mỗi trang ông ta lật qua, sắc mặt tái đi một phần, giở đến trang cuối cùng, cả gương mặt đã trở nên trắng dã, không một chút huyết sắc.

Tại sao tất cả những điều ông ta làm, Cảnh Dật Thần đều biết?!

Anh có thể điều tra ông ta một cách rõ ràng, thậm chí có chuyện chính ông cũng đã quên lãng!

Quyền lực trong tay Cảnh Dật Thần khủng bố như vậy, toàn bộ thành phố A đều chịu sự kiểm soát của anh, sức ảnh hưởng lớn đến mức không một điểm nhỏ có thể lọt thoát!

Ngoài ra, chuyện Cảnh Dật Nhiên tìm đến ông ta hợp tác, anh cũng biết!

Màn hình điện thoại sáng, hắt lên gương mặt nhợt nhạt của ổng ta, trông giống như một người không có linh hồn, như một bóng ma.

Cảnh Dật Thần lại không có một chút thương cảm, nhàn nhạt nói: “Tôi cho ông ba ngày, suy nghĩ thật tốt rồi từ chức, nếu không từ chức, cuốn sổ ông vừa nhìn thấy, sẽ xuất hiện ngay trên bàn làm việc của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, đến lúc đó, kết cục như thế nào trong lòng ông đã rõ.”

Âm thanh anh lạnh nhạt mà tàn khốc, lọt vào lỗ tai Thượng Quan Chinh, giống như một lời tuyên án tử hình!

“À, đúng rồi, gương mặt của vợ ông, không cần lãng phí công sức đi tìm bác sĩ, dù sao cũng sau một vài ngày, nó sẽ trở nên già và xấu, chỉ là một sự lãng phí thời gian.”

Cảnh Dật Thần nói xong, mang A Hổ hiên ngang ra khỏi phòng, hướng cửa lớn đi ra, quen thuộc giống như đang dạo chơi trong nhà mình, dễ dàng đi ra ngoài.

Cảnh Dật Thần vừa đi khỏi, đầu tiên là Thượng Quan Chinh tuyệt vọng suy sụp tinh thần, nhưng ông ta nhớ đến Cảnh Dật Nhiên, nội tâm lại hừng hực hi vọng: Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Dật Thần là hai anh em, Cảnh Dật Thần có quyền lực như vây, hiển nhiên Cảnh Dật Nhiên cũng sẽ không thể thua kém! Cậu ta nhất định có cách giúp ông!

Nhưng bây giờ là hai giờ sáng, Thượng Quan Chinh không dám gọi điện thoại cho Cảnh Dật Nhiên, ông ra cố gắng đợi đến trời sáng, không quan tâm Dương Văn Xu vẫn luôn hôn ngủ chưa tỉnh, vội vàng gọi điện cho Cảnh Dật Nhiên.

“Này, là ai?”

Rõ ràng Cảnh Dật Nhiên mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói ngày thường hay cợt nhã giờ trở nên lười biếng khàn khàn, có một chút có thiếu kiên nhẫn lại đặc biệt dễ nghe.

Có điều, cho dù ngay cả giọng Cảnh Dật Nhiên có khó nghe hơn cả tiếng quạ kêu, bây giờ mà nói với Thượng Quan Chinh, cũng thật nhẹ nhàng!

“Nhị thiếu, cầu xin anh ra tay cứu tôi! Vị trí Thị trưởng tôi khó có thể giữ được, có khả năng tôi sẽ bị Cảnh đại thiếu đưa vào trong tù! Tôi hiện tại vô cùng cần anh giúp đỡ!”

Thượng Quan Chinh vừa dứt lời, trong điện thoại truyền đến tiếng nói phụ nữ chan chát, hét lớn đến lỗ tai Cảnh Dật Nhiên cũng muốn đau.

Ông ta nhanh chóng đưa điện thoại ra xa màng nhĩ, cau mày quát: “Còn không sợ Nhị thiếu gia bị bà hét đến rung não sao? Tru tréo như ma quỷ, khiến tôi thêm đau đầu!”

Thượng Quan Chinh vô cùng tức giận, Dương Văn Xu ngủ như người chết lúc này lại tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy đã hét chói tai, không chỉ chọc Cảnh Dật Nhiên tức giận, thậm chí đến ông cũng phải giật mình.

Ông ta quay đầu đi, định mồm muốn mắng hai câu, lại thấy bộ dạng dọa người của Dương Văn Xu sợ đến mông rớt ngay trên đất!

Bình luận

Truyện đang đọc