HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nhớ tới việc Thượng Quan Nhu Tuyết sai Quách Soái làm, trong lòng Thượng Quan Ngưng không hề hối hận, cô lạnh lùng nói: “Tôi hôm nay tới đây để báo thù, làm hại cô? Cô còn không biết xấu hổ mà nói lời này với tôi?! Việc cô gây ra cho tôi, trong lòng cô rõ ràng nhất!”

Cô quay đầu, bước tới Lý Đa đang cách cô gần nhất, nói: “Đưa bật lửa cho tôi.”

Tuy rằng Lý Đa không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, cung kính đưa cho cô.

Thượng Quan Ngưng “Bang” một tiếng mở bật lửa lên, nhìn ngọn lửa màu lam lập lòe, khóe môi cô hiện lên nụ cười lạnh.

Cô đi về phía thùng giấy chuyên dùng để đặt tiền mừng của khách khứa, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, duỗi tay châm lửa đốt chiếc thùng.

Một chiếc thùng có ít nhất một trăm vạn tiền mừng, mau chóng bắt lửa cháy lên khiến trong lòng mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.

Vương Lộ lập tức chạy ra, tức giận nói: “Thượng Quan Ngưng, cô dừng tay cho tôi! Cô nếu còn tiếp tục giở thói ngang ngược, chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Tạ Đông Phong đứng bên cạnh vợ mình, tức giận nhìn Thượng Quan Ngưng, ông quen biết rất nhiều người trong quân đội, chỉ cần nói một tiếng, liền từ trong doanh trại điều tới rất nhiều binh sĩ đã trải qua huấn luyện, những tên vệ sĩ mà Thượng Quan Ngưng mang cũng không làm cho ông thấy sợ hãi.

Ông chỉ lạnh mặt không nói câu nào, hành động quá đáng của Thượng Quan Ngưng đã sớm vượt quá sức chịu đựng của ông, nếu không phải nể mặt cô là con gái của Thượng Quan Chinh, ông liền điều người từ trong quân đội tới!

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy thùng giấy càng cháy càng lớn, Vương Lộ không làm cách nào dập tắt được, trên mặt chỉ lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Sau đó, cô liền tới gần Thượng Quan Nhu Tuyết, đem bật lửa ném tới chiếc váy cưới màu trắng đắt tiền của cô ta.

Áo cưới ngay lập tức liền bắt lửa, Thượng Quan Nhu tuyết “A” một tiếng hét chói tai, luống cuống tay chân dập lửa.

Đây là chiếc váy cưới đẹp nhất của cô ta, hôm nay cô ta rất muốn mặc nó, nếu bị phá hủy thì biết mặc cái gì đây!

“Thượng Quan Ngưng, cô bị điên rồi hả?!” Thượng Quan Nhu Tuyết quát to, đau lòng nhìn váy cưới của cô ta bị cháy thủng một lỗ thật lớn.

Tình cảnh nhất thời có chút rối loạn, một đám khách mời ngồi xem trò vui đều muốn càng làm càng lớn chuyện, cũng có không ít người cảm thấy tức giận, thấy Thượng Quan Ngưng cực kì độc ác!

Rất nhiều người khe khẽ nói thầm, có người khinh thường nói: “Cô gái này thật không biết kiềm chế, có thù hận tới mức nào, cũng nên giải quyết riêng, tại sao lại trong đám cưới của người ta mà làm loạn như vậy, cũng không phải muốn cướp chú rể!”

Người kia liền nhỏ giọng nói: “Ai da, cô không biết sao, cô gái này còn không phải tới đây để đoạt chú rể sao! Ban đầu là cô ta cùng Đại thiếu gia Tạ gia đính hôn, hình như là lúc hắn hôn mê mà đính hôn, đến lúc hắn tỉnh lại liền thấy cô em tốt hơn! Cô nói cô ta có thể nuốt cục tức này xuống sao!”

“Tiệc đính hôn lần trước cô không tham gia, lúc ấy so với bây giờ còn kinh khủng hơn, lát nữa chúng ta liền tìm cách trốn đi, nếu không người đàn ông của cô ta tới, cái mạng nhỏ của chúng ta liền không còn!”

“Cái gì?! Còn có thể mất mạng sao!”

Thượng Quan Ngưng không để ý tới khách mời đang bàn tán ầm ĩ, không để ý tới Thượng Quan Nhu Tuyết xé rách mặt nạ mà la hét cũng không thèm để ý tới Dương Văn Xu khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên đất dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cô, xoay người yêu cầu Lý Đa đưa bật lửa, ném lên thảm đỏ ở trên sàn, sau đó ra lệnh cho đám vệ sĩ, nhàn nhạt nói: “Đốt nơi này đi, đốt sạch tất cả, cái nào không đốt được thì đập đi, đừng để sót lại cái gì!”

Cả đám người liền đáp “Vâng”, một bộ dạng ngang ngược mà tiến vào.

Khách khứa vừa nghe thấy vậy, liền hét chói tai thi nhau chạy ra bên ngoài tình cảnh liền có chút hỗn loạn.

Thượng Quan Chinh suýt nữa thì ngất xỉu, nhưng hắn đã chịu một chút đau khổ nên không dám tiếp tục động tới Thượng Quan Ngưng.

Vương Lộ nóng nảy tiến lên ngăn cản khách khửa, khuôn mặt Tạ Đông Phong tràn đầy giận dữ gọi điện cho mấy lão chiến hữu, sau đó liền gọi cho mấy vị cấp trên.

Nhưng mà điện thoại vừa kết nối được ông còn chưa kịp nói lời nào, liền nghe thấy mấy chiến hữu từng sống chết với nhau chưa từng thấy sợ, hoang mang rối loạn nhanh chóng nói: “Lão Tạ, tôi không giúp được ông đâu, ông tìm người khác đi, về sau đừng gọi tới tìm tôi nữa!”

Ông ta nói hai câu liền giống như tránh dịch bệnh lập tức cúp điện thoại.

Tạ Đông Phong lập tức cứng người đứng ở đó.

Chuyện gì đang xảy ra!?

Quan hệ của ông với mấy chiến hữu luôn rất tốt, hai người lại có tình cảm rất sâu nặng, ngoài ra còn có một chút quan hệ về mặt lợi ích, ông ta không thể nào không có lí do mà từ chối ông!

Hơn nữa, ông ta hình như biết được ông đang xảy ra chuyện gì!

Trong đầu Tạ Đông Phong hiện ra hình ảnh người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn kia giọng nói lúc nào cũng thờ ơ ngạo mạn.

Chẳng lẽ là hắn?!

Nhưng làm sao có thể!

Có thể tác động đến các quan chức trong quân đội, trừ khi có quan hệ sâu đậm, quyền lực cực kì lớn nếu không thì không thể làm được!

Người đàn ông của Thượng Quan Ngưng rốt cuộc là ai?!

Trong lúc Tạ Đông Phong suy nghĩ, tình cảnh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, một đám cưới tốt đẹp phút chốc đã biến thành biển lửa, khách khứa thi nhau chạy trốn, vợ ông lo lắng sốt ruột, Dương Văn Xu ngã xuống đất liền ngất xỉu, Thượng Quan Nhu Tuyết quỳ trên mặt đất bất lực khóc thút thít.

Chỉ có ông và Thượng Quan Chinh là không hoảng sợ.

Mà con ông - Tạ Trác Quân, đối với việc trước mắt không có cảm giác gì, thẳng tắp hướng phía Thượng Quan Ngưng bước tới.

Thượng Quan Ngưng nhìn Tạ Trác Quân đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt đẹp trai bị ánh lửa cùng ánh mặt trời hắt lên nhìn có chút rét lạnh.

Cô lạnh lùng nói: “Đây là các người thiếu tôi, từ hôm nay trở đi cuộc sống của các người sẽ không còn yên ổn nữa!”

Đầu của Tạ Trác Quân lại bắt đầu đau, gần đây chỉ cần hắn cảm thấy tức giận, đầu lại đau đớn giống như bị kim châm, thời gian đầu thuốc giảm đau còn có tác dụng, nhưng bây giờ đã không có tác dụng chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng.

Gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa còn chuẩn bị cho đám cưới, chịu đựng hai mẹ con Thượng Quan Nhu Tuyết cùng Dương Văn Xu dồn ép, hắn không có thời gian để tới bệnh viện khám.

Hắn lờ mờ cảm thấy cơ thể đang xảy ra vấn đề lớn, mà vấn đề này rất giống với bệnh trạng của hắn lúc mới tỉnh lại! Làm hắn cảm thấy bồn chồn lo lắng!

Nhưng giờ phút này hắn không quan tâm tới cơ thể đau đơn, giọng nói nghẹn ngào mở miệng: “Tiểu Ngưng, em nhất định phải ác độc tới mức này sao? Việc lúc trước, em vẫn còn tức giận sao? Em cùng Tiểu Tuyết đều thay đổi rồi sao?”

Đây là đám cưới của hắn, cho dù hắn không còn yêu thương Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng đây là việc quan trọng của đời người, làm sao có thể bị phá hỏng được, về sau làm sao hắn có thể nhìn mặt họ hàng được nữa, người khác chắc chắn sẽ châm chọc cười nhạo ở sau lưng hắn!

Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nói: “Tôi đã cảnh cáo các người rất nhiều lần, đừng có động đến tôi, là các người không nghe, chỉ cần cảm thấy mình vui vẻ, liền hành hạ tôi! Cho nên, tôi giúp các người đạt được mục đích!”

Cô từ trong tay Lý Đa nhận lấy một gói quà được bọc rất đẹp đẽ, đưa tới cho Tạ Trác Quân, trên mặt lạnh lùng nói: “Đây là quà mứng đám cưới của hai người, tôi cảm thấy hai người rất đẹp đôi! Chúc hai người trăm năm hạnh phục, yêu nhau trọn đời trọn kiếp!”

Bình luận

Truyện đang đọc