HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Editor: Tuệ Tinh

Ý ngu ngốc của cô, không phải là cắt đầu cha mẹ, tuy cô hận bọn họ không coi cô là người, nhưng khi giết bọn họ, cô mới có thể tiếp tục sống sót mà thôi.

Có điều, thân thể của cô bị virus cải tạo quá nhiều, nửa năm chưa vận động, căn bản cô không biết sức lực của mình đã mạnh tới mức độ nào.

Cô cầm dao cắt yết hầu bọn họ, nhưng căn bản lực đạo không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô chỉ hơi dùng sức một chút, hai cái đầu kia đã lăn xuống.

Máu tươi văng khắp gương mặt cô, cô hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, cô đang ở trong nhà chú mình.

Ở chung một chỗ với chú, còn có một người đàn ông cô không quen, sau đó cô mới biết được, người kia là bạn tốt của chú, tên Cảnh Trung Tu, là một tay ông đè chuyện cô giết cha mẹ xuống, nên cô mới không bị cảnh sát mang đi.

Chú cũng là một người chuyên nghiên cứu khoa học, giống như cha mẹ cô, cũng nghiên cứu cách cải tạo virus.

Nhưng mà, ông và cha mẹ cô không giống nhau, ông dùng thân thể của mình để làm thí nghiệm, nhưng không chịu dùng thân thể cháu gái làm thí nghiệm.

Ông tận lực làm virus trong cô thể cô yếu đi, giúp thân thể tàn phế của cô dần dần khỏe mạnh lại, nhưng một năm sau, bởi vì chú bị virus tàn sát bừa bãi nên tử vong.

Trước khi chết, ông đã phó thác cô cho người mà ông tín nhiệm duy nhất, Cảnh Trung Tu.

Thời điểm đó, cô đã gia nhập tổ chức sát thủ, chú không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể xin Cảnh Trung Tu âm thầm chăm sóc cô nhiều hơn.

Cô có thể sống sót ở trong tổ chức sát thủ, hơn nữa còn trở thành sát thủ đứng vị trí thứ hai trên toàn thế giới, một là vì thân thể cô có tố chất xuất sắc, còn nhỏ tuổi nhưng thể năng và trí lực đã vượt xa mọi người, hai là nhờ Cảnh Trung Tu âm thầm bảo vệ.

Cảnh Trung Tu cho tới nay, đã bảo vệ cô mười hai năm, cũng chỉ bởi vì một câu chú nhờ vả trước khi chết mà thôi.

Ông đã tận tình tận nghĩa.

Nói đến nói đi, vẫn là cô nợ Cảnh gia, cô không bảo vệ tốt Thượng Quan Ngưng và đứa nhỏ của cô ấy, để cho cô ấy lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Bị Cảnh Dật Nhiên lợi dụng, cô cũng không tức giận, mà cô tức giận là, Cảnh Dật Nhiên lợi dụng cô thương tổn Thượng Quan Ngưng.

Cô vốn đã nợ Cảnh Trung Tu rất nhiều, biết không thể trả hết, cho nên đã dốc hết sức lực vào vệ Thượng Quan Ngưng, nhưng kết quả là chẳng những cô không bảo vệ được cô ấy, ngược lại còn hại cô ấy thêm.

Cảnh Dật Nhiên thấy ánh mắt Tiểu Lộc trở nên mờ mịt, như là một đứa nhỏ lạc đường, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, coi cô thành người yếu ớt không chịu nổi cái gì quá lớn, thiên vị kẹo que Tiểu Lộc, nhẹ giọng dỗ: “Được rồi, không có việc gì, tôi không hỏi”.

Cảnh Dật Nhiên chưa từng dỗ người nào, cảm giác này làm hắn thấy thật mới mẻ, ngay cả cái trán bị kim đâm hình như không đau đớn như bị tra tấn nữa.

Sau khi Tiểu Lộc nhớ lại xong liền trở nên tỉnh táo, thần sắc rất nhanh trở nên bình thản vô ba, cô dùng giọng nói lạnh nhạt trả lời: “Không có việc gì, giết bọn họ em chưa từng thấy hối hận, bọn họ đáng chết!”

Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc nhìn cô gái này lãnh khốc tàn nhẫn trước mắt.

Dựa theo cái nhìn của hắn đối với Tiểu Lộc, biết kỳ thật cô cũng không phải là không có tình cảm, chỉ là cô đem tình cảm của mình dấu thật sâu thật sâu, nếu không phải cha mẹ cô quá đáng, cô không có khả năng biết chết bọn họ, tuy cô đối xử với mọi người rất lạnh lùng, nhưng sẽ không thật sự ra tay, kỳ thật trong nội tâm cô là một cô gái rất đơn thuần.

“Bọn họ đều là người điên, bọn họ không xứng làm cha mẹ, cho nên tôi biết bọn họ, khi đó còn quá nhỏ, tâm lý tố chất không vững, chịu kích thích quá lớn, cho nên sau khi giết bọn họ, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, một tháng sau, tôi bắt đầu bị đa nhân cách. Nhân cách kia vĩnh viễn dừng lại ở mười bốn tuổi, quên chuyện bọn họ đã nhẫn tâm ra sao, cũng quên mình là ai, còn một nhân cách khác, dần dần lớn lên, trên lưng mang theo tội ác và thống khổ, bắt đầu sống bằng con đường hắc ám.”

Tiểu Lộc chưa từng kể những chuyện đã trải qua cho người khác biết, có lẽ do tối nay cô bị thương, trở nên yếu ở, cũng có thể do Cảnh Dật Nhiên tối nay rất khác, làm cô thấy rất ấm áp, cô không hề cố kỵ mở rộng cửa lòng, cô giản lược chuyện quá khứ đơn giản kể cho Cảnh Dật Nhiên nghe, cuối cùng mới nói: “Tôi nợ Cảnh Trung Tu, luôn muốn làm chút gì báo đáp ông ấy, tuy rất có khả năng ông ấy không cần tôi báo đáp, nhưng tôi không muốn giống cha mẹ tôi, tôi có ân tất phải báo”.

Cảnh Dật Nhiên đã bị thân thế khó tin của Tiểu Lộc dọa cho khiếp sợ, hắn không biết khi Tiểu Lộc còn nhỏ đã chịu đựng nó bằng cách nào!

Nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định cũng sẽ giết chết cha mẹ của mình!

Khiếp sợ qua đi, Cảnh Dật Nhiên càng thêm hiểu rõ, Tiểu Lộc rời khỏi Cảnh gia có ý nghĩa cái gì.

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên có chút loạn, hắn luôn tưởng cuộc sống của mình gian khổ trăm ngàn lần, nhưng nữ sát thủ khiến người nghe đã sợ mất mật, đau đớn lan tràn tứ chi bách hải của hắn.

Nếu hắn biết lúc trước lợi dụng Tiểu Lộc, sẽ làm cô rời khỏi Cảnh gia, sẽ làm cho cô lâm vào cảnh giết chóc không ngừng như hiện tại, hắn nhất định sẽ không lợi dụng cô!

Tiểu Lộc bị thương, tỉnh dậy chưa lâu, đã nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng Cảnh Dật Nhiên lại không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiểu Lộc tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong ngực Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa trên người không mặc gì cả, chỉ dùng cái chăn nhỏ bao quanh thân thể.

Cô có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, thấy Cảnh Dật Nhiên dùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô mà cô chưa bao giờ thấy, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Dật Nhiên từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, đối với một cô gái có thân thể tràn ngập dụ hoặc, trong lòng nổi lên thương tiếc.

“Tiểu Lộc”, giọng nói Cảnh Dật nhiên có chút khàn khàn, không ngủ làm cho hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng giọng nói rất kiên định: “Sau này đừng làm sát thủ nữa, cô trở về Cảnh gia đi! Không cần phải quan tâm tới tôi, chỉ cần cô đơn giản an ổn sinh sống”.

Tiểu Lộc hơi sửng sốt, nắm chặt chăn ngồi dậy, có chút kỳ quái nói: “Anh bị gì vậy? Vì sao tôi phải trở về Cảnh gia? Hiện tại cũng rất tốt! Hơn nữa cho dù tôi nghĩ trở về, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không cho phép tôi đi trở về”.

Cảnh Dật Nhiên nằm không nhúc nhích, nhìn Tiểu Lộc hé ra gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn cô chết, cô phải sống thật tốt, vui vẻ mà sống”.

Hắn muốn giúp Tiểu Lộc có thể trở về Cảnh gia một lần nữa, được Cảnh Trung Tu che chở, ở Cảnh gia, cô nhất định có thể sống lâu hơn. Hắn không đáng để Tiểu Lộc không màng nguy hiểm bảo vệ.

Tiểu Lộc chấn động trong lòng, thật lâu sau cũng không nói ra được lời nào.

Trên thế giới này người muốn cô chết rất nhiều, ngay cả chính cha mẹ ruột của cô căn bản cũng không thèm quan tâm đến sống chết của cô, trước kia cô rất sợ chết, hiện tại có lẽ do trải qua nhiều chuyện, cái chết đối với cô mà nói đã không còn là chuyện đáng sợ nhất.

Mà hiện tại, có một người lại không hi vọng cô chết, hi vọng cô có thể vui vẻ sống tiếp.

Cô nhẹ thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói: ”Tôi cũng không muốn anh chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc