HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần thật sự không nghĩ ra là Thượng Quan Ngưng có thể hiểu rõ như vậy, anh cười nói: “Có khả năng là chân ái, nói không chừng là hắn động tình với Lam Vũ thật, không để bụng gia tộc cô ấy đã tàn lụi?”

“Chuyện này không có khả năng.”

Thượng Quan Ngưng đem một quả quýt đưa đến bên môi Cảnh Dật Thần,nháy đôi mắt nói: “Trước kia người theo đuổi Quý Bác rất nhiều, cái gì mà hoa hậu giảng đường, người mẫu, minh tinh, đều là những người vô cùng xinh đẹp và có khí chất, nhưng hắn ta không vừa ý một ai, đó là bởi vì mấy cô gái đó khong có khả năng giúp đỡ tương trợ hắn trong sự nghiệp, hắn ta kén vợ đều rất chính xác, chỉ cần những gia tộc lớn có con gái, thì dung nhan không phải vấn đề."

Cảnh Dật Thần đem quả quýt ăn luôn, trong tay lật xem sách y, nhàn nhạt nói: “Em nói đúng, hắn đúng thật là chỉ cưới con gái của những gia tộc lớn, mặc kệ gia tộc đó có còn tồn tại hay không. Lam Vũ, là một đại tiểu thư của Dương gia, Dương Mộc Yên.”

Thượng Quan Ngưng chấn động, thất thanh nói: “Lam vũ là Dương Mộc Yên?!”

Cô có nghe nói qua về Dương Mộc Yên, phải nói, cả thành phố A không có ai không biết Dương Mộc Yên, nhưng cô đã chứng kiến những lời đồn đãi đó về Dương Mộc Yên là không đúng!

Cảnh Dật Thần đem mọi việc kể thoáng qua cho Thượng Quan Ngưng một lần, thấy Thượng Quan Ngưng một lúc lâu sau cũng không hồi phục lại tinh thần.

Anh đem mọi việc nói hết cho vợ nghe, là muốn cho cô ấy biết thân phận của Lam Vũ, cũng một phần là để cho cô phòng bị, nếu không đến một ngày nào đó Dương Mộc Yên lấy Quý Bác, nhưng lại tới tìm Thượng Quan Ngưng gây bất lợi cho cô, thì cô còn có thể phán đoán chính xác ý tứ của Dương Mộc Yên.

Hai vợ chồng đang nói, di động Cảnh Dật liền vang lên.

Anh nghe xong, trong điện thoại truyền đến giọng nói của quản gia Cảnh gia: “Đại thiếu gia, nói qua điện thoại không tiện, cậu hãy về nhà một chuyến đi, lão gia muốn đem nhị thiếu gia trục xuất ra khỏi Cảnh gia, lão phu nhân không đồng ý, liền đánh lão gia. Lão thái gia còn có Mộc lão gia đang ở nơi đó, tôi cũng không dám kinh động đến họ.”

Cảnh Dật Thần nghe xong, thần sắc đã trở nên lạnh băng vô cùng, hắn nhàn nhạt nói: “Đã biết, tôi sẽ trở về bây giờ.”

Thượng Quan Ngưng đem việc trong điện thoại nghe đại khái, cô đã ngồi dậy, biểu tình có chút ngiêm trọng nói: “Dật thần, em với anh cùng nhau trở về đi!”

Cảnh Dật Thần treo điện thoại, đem điện thoại bỏ vào túi áo, nhẹ giọng nói: “Không cần, em ở nhà chờ anh, anh xử lý xong việc bên kia sẽ ngay lập tức trở về.”

Anh lo lắng vạn nhất Cảnh Dật Nhiên nổi điên, sẽ làm Thượng Quan Ngưng bị thương.

Hiện tại ai cũng đều có thể bị thương, chỉ có Thượng Quan Ngưng là không!

Anh không muốn để cô đi theo chịu nguy hiểm.

Cảnh Dật Thần đứng dậy xuống giường, thay một bộ quần áo, hôn lên cái trán của Thượng Quan Ngưng, ngữ khí ôn nhu an ủi cô: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Em ở nhà chú ý an toàn, Tiểu Lộc và Lý nhiều đều ở bên ngoài canh giữ, em có việc gì cứ kêu bọn họ.”

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, nhìn anh nhanh tróng rời đi, trong lòng cảm thấy không an ổn.

Sao đột nhiên lại muốn trục xuất Cảnh Dật Nhiên khỏi Cảnh gia?

Lần trước mặc dù bị Thẩm Lăng Băng hại, Cảnh Dật Nhiên cũng vẫn bình yên vô sự, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào mà Cảnh Trung Tu muốn hoàn toàn từ bỏ Cảnh Dật Nhiên.

Mấy ngày hôm trước biệt thự phát sinh vài việc, tuy rằng Cảnh Dật Nhiên cũng tham dự, nhưng hắn luôn rất cẩn thận, căn bản là không trực tiếp đối hại Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, mà là phụ trách ngăn Tiểu Lộc lại, ở ngoài đó xác người nằm đầy đất, cũng đều không phải người của Cảnh Dật Nhiên, mà là người của Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết.

Cho nên, không thể bắt được bất kỳ nhược điểm gì, Cảnh Trung Tu cũng chỉ đạm mạc đem hắn răn dạy một chút, tịch thu chút tài sản của hắn, cũng không thật sự tức giận.

Rốt cuộc, chủ mưu cũng không phải là hắn, hắn nhiều lắm chỉ là đi theo xem náo nhiệt mà thôi.

Cảnh Dật Thần mang theo A Hổ, rất nhanh liền đi đến Cảnh gia.

Ở phòng khách, chính một mảnh không khí ác liệt giương cung bạt kiếm, Cảnh Trung Tu đứng ở giữa, trên mặt có một in một vết tay in rõ ràng.

Không cần phải nói, người dám đánh cha anh, chỉ có thể là Mạc Lan.

Trên khóe môi Cảnh Dật Nhiên toàn vết máu, đang nằm trên mặt đất, Mạc Lan khóc lóc đem hắn ôm vào trong lồng ngực.

“A nhiên, con có việc gì hay không? Con đừng hù dọa bà nội, con mau nói chuyện đi!”

Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của chính mình đều bị Cảnh Trung Tu làm cho vỡ nát, muốn nói cái gì đó nhưng lại chỉ há mồm “Oa”, rồi lập tức phun ra một mồm máu tươi to.

Mạc Lan sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệnh, môi đều ở không ngừng run run: “Quản gia, mau kêu bác sĩ! A nhiên bị trọng thương!”

Cảnh Trung Tu lại lạnh lùng nói: “Không cần kêu, để nó chết đi!”

Quản gia ngay lập tức đứng lại, quản gia không biết nên nghe ai.

Buổi tối hôm nay, lão gia và lão phu nhân đều luôn đối nghịch, quản gia hắn,đây làm cái gì cũng đều là sai, cho nên hắn đã căn bản không dám tùy ý đoán lung tung ý tứ của hai người bọn họ.

Cũng may Cảnh Dật Thần rất nhanh liền tới, hy vọng hắn gọi Cảnh Dật Thần tới là một quyết định chính xác.

Cảnh Dật Thần bước vào phòng khách, những người trong phòng khách nhìn anh một cái, liền tiếp tục giương cung bạt kiếm giằng co.

“A nhiên là con trai mày! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tí là liền động thủ đánh nó, nó làm từ thịt, không phải làm từ kim cương! Thằng bé từ nhỏ đã luôn bị A Thần đánh, bây giờ ngay cả mày cũng đánh nó, đây là muốn bức chết nó sao?! A Nhiên là ta nuôi lớn, các người đánh nó chính là đánh ta!”

Mạc Lan ôm đầu Cảnh Dật Nhiên, khóc rất nhiều, đôi mắt đều đã sưng đỏ một mảnh.

Nếu không phải Cảnh Dật Nhiên bị đánh nặng như vậy, bà cũng sẽ không đánh cho Cảnh Trung Tu một bạt tai, bà đang rất tức giận.

Cảnh Trung Tu lạnh nhạt nhìn Mạc Lan cùng Cảnh Dật Nhiên, vẻ phẫn nộ trên mặt không thể áp chế.

Ông tức giận nói: “Tôi chưa từng có một đứa con như vậy! Con của Cảnh Trung Tu tôi chỉ có một, đó là Cảnh Dật Thần! Cảnh Dật Nhiên là do bà nuôi lớn, là bà một hai phải giữ lại nó, nó không có quan hệ với tôi, từ hôm nay trở đi, nó phải rời khỏi Cảnh gia, vĩnh viễn không được trở về! Nó không xứng đáng họ cảnh, về sau không cho phép nó mang họ cảnh!”

“Cháu trai của tao sao lại không thể mang họ cảnh! Mặc kệ nó có phạm phải sai lầm gì! vĩnh viễn đều là cháu trai tao, vĩnh viễn đều là người của Cảnh gia! Muốn cút thì mày cút đi, nếu động vào A Nhiên thì tao sẽ liều chết với mày!

Mạc Lan cũng tức giận phát hỏa, trục xuất A Nhiên của bà ra khỏi Cảnh gia, việc này sao có thể được!

Cảnh Dật Nhiên không ở Cảnh gia, thì có thể đi đâu!

Bị trục xuất khỏi Cảnh gia, về sau sao nó còn có thể dừng chân trong xã hội?

Nó sẽ bị mọi người nhạo báng, bị mọi người khinh thường!

Cảnh Trung Tu hôm nay đã hoàn toàn tức giận, ông ngày thường sẽ kính trọng Mạc Lan, giờ phút này lại hoàn toàn không màng quan hệ mẹ con gì.

Mạc Lan trước nay đều không có suy xét qua cảm thụ của ông, chỉ lấy bắt ông làm theo sở thích của mình, dùng thân phận người mẹ để cưỡng bách ông chấp nhận, làm cho ông rất thống khổ khó nhịn.

Ông tôn kính Mạc Lan, nhưng cũng có giới hạn!

“ Tuy rằng bà là mẹ của tôi, nhưng lại không phải chủ Cảnh gia, hiện tại, Cảnh gia là do tôi định đoạt! Tôi nói phải đem cái tên nghiệp chướng này trục xuất ra khỏi Cảnh gia, thì ngày mai nó tuyệt đối không thể ở lại Cảnh gia! Người có quyền trục xuất tôi khỏi Cảnh gia, chỉ có cha của tôi! Bà không mang họ Cảnh nên không có tư cách này!”

Bình luận

Truyện đang đọc